Hắn sớm đã đoán được Tây Bắc có chiến loạn, bọn họ đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Thay vì để người Mặc gia âm thầm cống hiến, chi bằng danh chính ngôn thuận thực tế hơn.
Đặc biệt là bọn họ đưa ra điều kiện lấy Tây Bắc làm đất phong với Nam Vũ, không chỉ đối với Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp, chắc hẳn đây cũng là một sự hấp dẫn rất lớn với cả Mặc gia.
Chẳng mấy chốc thì thánh chỉ sẽ truyền tới thôn Tây Lĩnh, tuy Mặc Cửu Diệp có thể chắc chắn người nhà sẽ tiếp nhận, nhưng lên tiếng chào hỏi trước cũng là điều cần thiết.
"Nhị ca, Tam ca, khi đệ đến kinh thành, Thuận Vũ Đế đã bị đảng hoàng hậu khống chế..."
Mặc Cửu Diệp biết tình hình của kinh thành cũng là vấn đề hai vị huynh trưởng quan tâm, hắn nói lại một lần chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra ở kinh thành, tất nhiên, việc hắn đã hứa với Nam Vũ làm Trấn Tây Vương cũng không bỏ qua.
Ban đầu, Nhị ca và Tam ca nghe nói kết cục của Tiết gia, đặc biệt là Mặc Cửu Diệp tự tay trừng trị mấy kẻ đầu sỏ gây nên, hai người có thể nói là xoa tay, đều căm tức lúc bấy giờ mình không thể giữ vững ý định đi theo hắn đến kinh thành, nếu như vậy, bọn họ cũng có thể chiếm được cơ hội tay đ.â.m kẻ thù.
Sau đó khi nghe thấy Mặc Cửu Diệp nói, thánh chỉ hoàng thượng phong hắn làm Trấn Tây Vương sắp tới đây, hai huynh đệ đều hơi giật mình.
Cùng lúc giật mình, trong lòng không khỏi kích động.
Đối với hai huynh đệ, tin này không thể nói là không rung động, một hồi lâu, Nhị ca mới hỏi: "Cửu đệ, Tây Bắc thật sự có thể làm đất phong?" Hắn ta có nhận thức y hệt Mặc Cửu Diệp trước kia, vương triều Đại Thuận đừng nói vương khác họ, ngay cả những thân vương có huyết mạch hoàng gia đều chưa từng có đãi ngộ như vậy, cũng khó trách hắn ta sẽ có nghi ngờ như thế.
"Đệ vốn đã triệt để thất vọng với triều đình, nếu như không phải Nam Vũ đồng ý lấy Tây Bắc làm đất phong ban cho đệ, đệ là sẽ không đống ý lời thỉnh cầu của hắn đâu.
Hiện giờ người Man Di tiến công với quy mô lớn, ước chừng không bao lâu nữa, bên Nam Cương cũng sẽ xuất binh, đến lúc đó vương triều Đại Thuận sẽ xuất hiện trạng thái trước sau có địch.
Mặc gia ta từ bậc cha bèn đã bắt đầu gánh vác chức trách bảo vệ quốc thổ, tuy bọn ta đã triệt để nguội lòng với triều đình, nhưng gặp phải sự việc này, vẫn không cách nào ngồi yên bỏ mặc.
Thay vì dẫn đầu lặng lẽ mai phục tấn công người Man Di giống như Nhị ca và Tam ca, chi bằng đường đường chính chính đứng ra.
Đặc biệt là mảnh đất phong Tây Bắc này, nhìn bề ngoài, Tây Bắc là khu vực cằn cỗi nhất vương triều Đại Thuận, nhưng mọi người cũng quá rõ ràng thu hoạch vụ thu của năm nay, lương thực do chúng ta trồng trọt đều là sản lượng cao, hơn nữa trong tay Nhiễm Nhiễm còn có rất nhiều cách kiếm tiền.
Nếu không phải có đảng hoàng hậu nhìn chằm chằm Mặc gia như hổ đói, để chúng ta không thể an ninh, chỉ sợ trong tay chúng ta đã hình thành vô cùng nhiều sản nghiệp kiếm tiền.
Mọi người đều biết cái gọi là đạo lý cây to đón gió, chúng ta chỉ có năng lực và đầu óc, vì nghề nghiệp dẫn tới một ít rắc rối không cần thiết thì không đáng, nếu có vương vị và đất phong này trên người thì khác.
Chúng ta có thể quang minh chính đại phát triển sản nghiệp, càng có thể quang minh chính đại nuôi binh.
Đặc biệt là chuyện phụ thân và các vị huynh trưởng c.h.ế.t đi sống lại cũng không cần giấu giếm ai nữa."