Mặc Cửu Diệp không vội vàng rời đi mà thi triển khinh công phi thân lên chỗ cao nhìn ra xung quanh.
Khung cảnh đập vào mắt hắn lại khá quen thuộc, trước đây hắn thường xuyên cùng Nam Kỳ tới nơi này chơi đùa.
Hoá ra nơi này chính là Thanh Hà cách kinh thành chưa đến một dặm.
Chưa xét đến cuộc đối thoại hắn vừa nghe được từ Cửu vương gia và Tư Manh tiên sinh, chỉ dựa vào mật đạo này, đã giúp hắn có thể xác định được mưu đồ của bọn họ.
Rất rõ ràng đây chính là con đường mà Cửu vương gia sắp xếp cho bản thân chạy trốn.
Có thể thấy hắn ta giấu tài nhiều năm, mưu sâu kế hiểm đến mức nào.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, Tiểu Bạch bay về vững vàng đậu lên vai hắn.
Mặc Cửu Diệp theo bản năng nhìn vào chân Tiểu Bạch, tờ giấy phía trên đã không còn.
Hắn biết Tiểu Bạch đã thành công hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, hắn đang chuẩn bị khen thì rất nhanh có hai dáng người chạy tới gần.
Người tới chính là Ngũ ca và Lục ca.
Nhìn thấy Cửu đệ, Lục ca ổn định hơi thở nói: "Đệ đừng nói gì cả. Ngũ ca nói đi theo vật nhỏ này có thể tìm được Cửu đệ, huynh ấy đã nói đúng rồi. Nhưng mà tên nhóc này bay hơi nhanh, hai huynh đệ chúng ta suýt nữa bị nó bỏ lại phía sau."
Mặc Cửu Diệp là chủ của Tiểu Bạch vì vậy hắn hiểu rõ tốc độ bay của Tiểu Bạch nhanh như thế nào.
Nếu không phải nam nhi Mặc gia hắn đều có khinh công tốt thì có khi không thể theo kịp. Hắn sủng nịnh sờ lông Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch, ngươi biết bọn họ đi theo ngươi, vì sao ngươi không bay chậm chút?"
Tiểu Bạch ngẩng đầu hướng lên không trung kêu một tiếng.
Giống như đang chê bai tốc độ của Ngũ ca và Lục ca quá chậm.
Lúc này Mặc Cửu Diệp cũng không dư thừa nhiều công sức đi trấn an Tiểu Bạch mà hắn nói với hai vị huynh trưởng: "Ngũ ca, Lục ca, đệ đã bắt được người đang ở trong phòng kia."
Hắn chỉ vào căn phòng phía sau, dẫn bọn họ đi.
Trong lòng Ngũ ca và Lục ca rất tò mò, Cửu đệ làm sao mà bắt được Tư Manh tiên sinh lại còn đi đến nơi này nhanh như thế được.
Hai người theo sát phía sau Mặc Cửu Diệp, nhanh chóng muốn gặp tên đầu sỏ đã đẩy Mặc gia lâm vào hoàn cảnh như này.
Ba huynh đệ tiến vào phòng, Mặc Cửu Diệp chỉ Tư Manh tiên sinh giống như con ch.ó nói: “Đây là Tư Manh tiên sinh."
Lục ca tức giận tiến lên đá Tư Manh tiên sinh một cái.
"Hừ! Nếu không phải ngươi vẫn còn hữu dụng, lão tử sẽ xẻo sống ngươi."
Mặc Cửu Diệp không ngăn lại hành vi của Lục ca bởi vì lúc này hắn cũng có tâm trạng, suy nghĩ như vậy.
Ngược lại, Ngũ ca chín chắn hơn nhiều, tuy trong lòng tức giận nhưng hắn ta vẫn không quên hỏi: "Cửu đệ, làm sao mà đệ bắt được hắn?"
"Ta dựa vào vị trí quan sát hôm đó đi tìm người..." Thời gian còn nhiều, Mặc Cửu Diệp nói lại toàn bộ chuyện từ lúc tiến vào Cửu vương phủ.
Ngũ ca và Lục ca đều cảm thấy hành vi của Cửu vương gia không liên quan đến mình, trước mắt điều mà bọn họ quan tâm nhất chính là làm thế nào để hỏi được tung tích của cha và các huynh từ miệng của Tư Manh tiên sinh.
Mặc Cửu Diệp nhìn sắc trời, thời gian từ lúc dùng s.ú.n.g gây tê lên người Tư Manh tiên sinh đã qua một canh giờ.
Loại gây tê này khác với mê dược có thể lợi dụng phương pháp đặc biệt để tỉnh lại sớm, muốn thẩm vấn chỉ có thể đợi cho hắn ta tự tỉnh lại.
Vừa nãy lúc hắn ở Cửu vương phủ nhìn thấy nhạc phụ đại nhân nhà mình cũng đi chúc mừng.