Tuy Hách Tri Nhiễm đang ở cữ, nhưng người nhà chăm sóc rất tốt, cảm thấy thân thể đã gần như hồi phục xong, nếu không phải Hách phu nhân trông chừng nàng cả ngày, nàng sớm đã muốn đi ra ngoài sân hít thở không khí.
Nàng đi tới cửa phòng, nhìn thấy Lục ca đang ôm Lục tẩu hôn mê trong lòng, nàng vội vàng nghiêng người.
"Lục ca, mau đưa Lục tẩu lên giường."
Con người đều đã hôn mê bất tỉnh, Lục ca cũng không lo được có phải phòng ở cữ của đệ muội hay không, nhanh chóng bế người lên giường của Hách Tri Nhiễm.
Lúc này hai nhóc đang ngủ say ở phía trong giường, mặc dù có người gây ra tiếng động không nhỏ, cũng không có bị đánh thức.
Sự chú ý của mọi người đều ở trên người Lục tẩu, có người muốn xem hai tiểu oa nhi, cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế.
Hách Tri Nhiễm bắt mạch cho Lục tẩu, không bao lâu sau, nàng nở nụ cười đứng lên.
"Lục tẩu không sao."
"Không sao ư?”
Đều hôn mê rồi, làm sao có thể không sao chứ?
Vẻ mặt của Lục ca toàn là không thể tưởng tượng nổi.
Những người khác cũng không hiểu, nhìn chằm chằm Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm không hề hoang mang ngồi cạnh giường.
"Lục tẩu là có thai rồi, có vẻ khoảng chừng một tháng.
Sở dĩ tẩu ấy hôn mê, là vì phản ứng trong thời kỳ đầu mang thai của mỗi người khác nhau, với lại thân thể của Lục tẩu vốn có phần suy yếu, là một biểu hiện thiếu khí huyết."
Lục ca nghe Hách Tri Nhiễm nói xong, đứng tại chỗ một hồi lâu mới có phản ứng.
"Cửu... Cửu đệ muội, muội là nói Lục tẩu của muội có thai ư?"
Hách Tri Nhiễm gật đầu: "Tuyệt đối chính xác, Lục tẩu ngủ một lát là có thể tỉnh lại, lát nữa muội nhờ Ngọc Nhi chuẩn bị một ít đồ ăn bổ dưỡng cho tẩu ấy, điều dưỡng vài ngày là được."
Lời của nàng, Mặc gia không ai không tin.
Đặc biệt là Nhị tẩu, vừa rồi nàng ấy cũng là vì quá nóng lòng có hài tử của mình, mới hỏi Mặc Cửu Diệp như thế kia.
Lúc này nhìn thấy Lục đệ muội đã thành công mang thai, nàng ấy tin rằng mình sớm muộn cũng sẽ có một ngày như thế kia.
Lúc này mấy vị tẩu tẩu không hẹn mà cùng đỏ hoe vành mắt.
Bọn họ gả vào Mặc gia nhiều năm như vậy, đặc biệt là các tẩu tẩu lớn tuổi tí, ở Mặc gia mười mấy năm, chỉ ngóng trông có một ngày như vậy, có thể sở hữu một hài tử thuộc về mình.
Hiện tại nhìn thấy Lục đệ muội truyền ra tin vui, bọn họ ngoài có lòng tin ra, cũng có thêm một phần nôn nóng.
Trước giờ Nhị tẩu là tính tình đĩnh đạc, nàng ấy thấy tinh thần của Cửu đệ muội không tệ, bèn vươn cổ tay ra ở trước mặt nàng.
"Cửu đệ muội, muội xem thử cho Nhị tẩu, trục lí chúng ta đều cùng uống thuốc giải, nếu có thì thời gian cũng nên gần như nhau."
Hách Tri Nhiễm không biết đáp lại lời nói không đáng tin cậy này như thế nào, nàng chỉ lặng lẽ đưa tay bắt mạch giúp Nhị tẩu.
Một hồi sau, Hách Tri Nhiễm rút tay về.
"Cửu đệ muội, thế nào?" Nhị tẩu không chờ được nữa hỏi.
Hách Tri Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhị tẩu không cần gấp, sớm muộn cũng sẽ có hài tử."
Tuy Nhị tẩu hơi thất vọng, nhưng vẫn giữ nụ cười.
"Cửu đệ muội nói đúng, sức khỏe ta tốt như vậy, chắc chắn sẽ có con của mình."
Đêm nay trở về nhất định phải bảo phu quân cố gắng, sớm ngày sở hữu hài tử thuộc về bọn họ...
Nếu đã bắt mạch cho Nhị tẩu, Hách Tri Nhiễm tuyệt đối không có đạo lý nặng bên này nhẹ bên kia, đúng lúc các tẩu tẩu đều ở đây, nàng bắt mạch cho từng người.
Đừng nói chứ, hành động này của nàng lần nữa mang đến một tin tốt cho Mặc gia.