Nghĩ tới mùi vị khói dầu trên người mình, Hách Tri Nhiễm lại chui vào phòng tắm để tắm rửa.
Mặc Cửu Diệp hôm nay đặc biệt dính người, tức phụ đi đến đâu hắn liền theo tới đấy, thậm chí còn lấy danh hôm nay tức phụ vất vả, hắn nguyện ý hầu hạ đối phương tắm rửa...
Sức lực của Hách Tri Nhiễm ở trước mặt Mặc Cửu Diệp liền giống như con thỏ nhỏ gặp phải sói xám lớn, nàng vừa mới không chú ý đã bị Mặc Cửu Diệp ôm vào trong lòng, nụ hôn bất thình lình rơi xuống khiến nàng có chút trở tay không kịp.
Cùng với tiếng nước ào ào trong phòng tắm, giữa môi răng quấn quít, trong đầu nàng nháy mắt liền trở nên trống rỗng, cả người đều hoàn toàn bị Mặc Cửu Diệp thao túng.
Chẳng mấy chốc nàng liền trở nên vô cùng phối hợp, cần cổ thon dài trắng nõn chủ động đón ý hùa vào nụ hôn mãnh liệt của hắn.
Không biết qua bao lâu, Mặc Cửu Diệp mới buông tha nàng, Hách Tri Nhiễm cảm giác chính mình suýt chút nữa thở không ra hơi.
Đúng lúc nàng đang dồn sức thở dốc, Mặc Cửu Diệp đã tiến tới bắt lấy khăn tắm đang treo một bên, bao vây cả người Hách Tri Nhiễm ở trong đó, ngay sau đó liền bế cả người đi thẳng về phía phòng ngủ.
Một đêm kiều diễm trôi qua, đổi lại chính là Hách Tri Nhiễm lại dậy muộn.
Mấy tẩu tẩu dường như đã quen với tình huống như vây, mỗi khi nàng bước ra khỏi phòng lúc mặt trời đã lên cao, tầm mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng dừng lại trên bụng của nàng.
Hách Tri Nhiễm xấu hổ khụ khụ hai tiếng, cũng không giải thích giống như lần đầu tiên.
Bởi vì trong lòng nàng rõ ràng, nếu như giải thích loại chuyện này, chỉ có hiệu quả càng giải thích thì càng đen mà thôi.
Nàng ho nhẹ hai tiếng: "Các tẩu tẩu hỗ trợ, chúng ta gói thịt thỏ đông thành những phần nhỏ vào giấy dầu đi."
Mấy tẩu tẩu biết cửu đệ muội da mặt mỏng, ăn ý không có chọc ghẹo nàng.
Đóng gói thịt thỏ đông xong, sau khi ăn sáng Mặc Cửu Diệp liền chuẩn bị lên xe la mang Hách Tri Nhiễm vào thành, tìm một tửu lâu tiêu thụ mạnh để thử xem.
Ai ngờ được hai người vừa lên xe la đi tới trước cửa lớn liền nhìn thấy một cỗ xe ngựa đang chạy tới.
Xe ngựa chạy thẳng đến phương hướng của Mặc gia, dừng lại trước đại môn khoảng chừng mười mấy thước.
Đường Minh Duệ từ trên xe nhảy xuống.
"Mặc cửu ca cùng cửu tẩu đây là tính xuất môn sao?"
Lúc này Hách Tri Nhiễm đang ngồi trong khoang xem, nghe được giọng nói quen thuộc cũng đi ra.
"Ta làm được chút đồ ăn, tính đem vào thành bán thử xem sao."
Ở trong nhận thức của Hách Tri Nhiễm, Đường Minh Duệ bây giờ mặc dù nghèo túng, nhưng người ta là người làm ăn lớn, không có khả năng có hứng thú với món ăn vặt này.
Bởi vậy liền không nghĩ tới vấn đề cùng hợp tác.
Khiến người ta ngoài ý muốn chính là, Đường Minh Duệ thế mà lại tỏ ra dáng vẻ vô cùng hứng thú.
"Không biết cửu tẩu đã nấu ra món ăn ngon gì vậy, có thể cho huynh đệ ta xem thử được hay không."
Đừng nói là nhìn một cái, ngươi nếm thử cũng được nữa là. Hách Tri Nhiễm trực tiếp lấy một bao nhỏ từ trong khoang xe ra đưa cho Đường Minh Duệ.
"Cái này là làm từ thịt thỏ do chính nhà ta nuôi được, Đường huynh đệ nếm thử †rước xem sao."
Đường Minh Duệ mở giấy dầu ra, cầm một miếng thịt thỏ bỏ vào trong miệng.