Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cũng không thể vì thể diện của con gái mà không để ý cảm nhận của mấy cô con dâu khác.

"Chuyện này..." Có phải là quá quý hay không?

Hách Tri Nhiễm biết tâm tư của mẹ chồng, bà lo lắng của hồi môn của Mặc Hàm Nguyệt quá phong phú, dễ gây bất mãn với mấy chị em dâu khác.

Về chuyện này, Hách Tri Nhiệm cũng đã suy nghĩ cẩn thận qua rồi mới nói.

Nàng nghĩ, trong nhà chỉ có một người em chồng như thế, phải nói tiền bạc trong tay nàng có thể đạt tới trình độ độ giàu có, căn bản sẽ không để ý tới chút của hồi môn cho Mặc Hàm Nguyệt.

Huống chi, nàng cũng không có ý định ghi số tiền này vào sổ sách công.

"Mẫu thân, con đã bàn bạc xong với phu quân, của hồi môn cho Hàm Nguyệt là từ phòng riêng của tụi con lấy ra, sẽ không sử dụng công sổ của Mặc gia chúng ta."

Sau khi chuyển nhà tới thôn Tây Lĩnh bắt đầu nuôi thỏ, mọi thu nhập và chi tiêu trong nhà đều được Hách Tri Nhiễn ghi vào trong một cuốn sổ nhỏ.

Ngày cuối cùng của mỗi tháng, nàng sẽ tập trung mọi người trong nhà lại công khai từng khoản mục trong sổ sách, hơn nữa phát tiền công tương ứng với mọi người, tất nhiên, tiền công đều chia theo phân công việc làm, bất kỳ ai cũng không có dị nghị.

Mặc lão phu nhân biết tiền bạc trong tay hai vợ chồng Cửu nhi nhiều, có thể đó cũng là tài sản cá nhân của hai đứa, sao bà có thể tháo tường phía đông bổ tường tây, lấy tiền bạc của con trai giúp đỡ con gái mình?

Bà cũng không phải là một phụ nhân nông thôn chưa trải đời, nếu con dâu chín đã đứng ra nói trước mặt con rể tương lai, thì chắc chắn không có chuyện rút lời.

"Nếu đã như vậy, phòng riêng của mẹ cũng có tính lũy được chút ít, vậy cứ lấy ra xây phòng cho Hàm Nguyệt đi!"

Con cái trong nhà hiếu thuận, mỗi tháng lĩnh được tiền công đều cho bà một ít, chính bà cũng đi theo con dâu ra cửa làm mấy con búp bê kiếm tiền lời, đúng thật là trong tay Mặc lão phu nhân có chút tiền.

Nhưng với việc xây tứ hợp viện mà nói, Mặc lão phu nhân vẫn còn lo sẽ không đủ, nên trong giọng nói của bà vẫn có hơi hoang mang.

Hách Tri Nhiễm biết mẹ chồng đối xử công bằng, nên vội vàng nói: "Mẹ, bất luận tiền này do ai đứng ra thì tóm lại căn tứ hợp viện này vẫn coi như là một phần của hồi môn của Mặc Hàm Nguyêt."

Mặc Cửu Diệp nghe vậy, cũng phụ họa theo: "Đúng đó nương, việc này cũng không phải chuyện gì khó, miễn là sau này Hàm Nguyệt sống tốt, chúng ta mới có thể yên tâm.”

Lời này của hắn rất rõ ràng, cố ý nhắc nhở Mạnh Hoài Ninh.

Là huynh trưởng, đối xử với muội muội duy nhất, nếu như tương lai về nhà chồng không tốt thì hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Tất nhiên Mạnh Hoài Ninh cũng hiểu được ý tứ của Mặc Cửu Diệp.

Hắn ta cưới được cô nương mình thích, dĩ nhiên sẽ đối tốt với nàng ấy cả đời, duy nhất chỉ có điểm này là không thể nghi ngờ, hắn ta cũng cần lấy gì ra để hứa hẹn mà sẽ dùng chính hành động chứng minh cho tương lai.

Trước mắt điều quan trọng nhất chính là, vấn đề căn nhà tương lai của họ.

"Lão phu nhân, Cửu ca, Cửu tẩu, chuyện nhà của ta thì cứ để ta tự giải quyết, ta biết mọi người đối xử rất tốt với Mặc cô nương, như của hồi môn như thế thì quá nặng"

Có lẽ Mạnh Hoài Ninh chưa từng nghĩ tới của hồi môn của nhà vợ tương lai sẽ có gì, dù sau hắn ta cũng không biết rõ nội tình hiện tại của Mặc gia.

Nhìn bề ngoài, hiện tại Mặc gia không thiếu chút bạc này, nhưng đó đều dựa việc nuôi thỏ sau khi họ đến Tây Bắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK