Vì Cửu nhi tức đã có cách xử lý mà không gây nguy hiểm đến tính mạng của phụ thân nên Mặc Cửu Diệp đã bình tĩnh chấp nhận. Cánh tay của Mặc Kình không ngừng đung đưa qua lại, thỉnh thoảng Mặc Cửu Diệp sẽ giúp kiềm chế lại. Sử dụng huyết thanh này, nếu người đó có ý thức thì quá trình giải độc có thể sẽ rất đau đớn. Mặc Kình chỉ khép lại ký ức ở quá khứ, cũng không phải hoàn toàn bất tỉnh. Để tránh cho hắn ta khỏi đau đớn, Hách Tri Nhiễm lựa chọn tiêm cho hắn một ít thuốc mê. Thuốc mê đi vào cơ thể Mặc Kình, hắn ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngay sau đó, Hách Tri Nhiễm trộn huyết thanh với một lượng nước muối sinh lý nhất định. Nó được truyền vào cơ thể Mặc Kình bằng đường tiêm tĩnh mạch. Nửa giờ trôi qua, toàn bộ huyết thanh đã được truyền vào hoàn thành, Mặc Kình cũng đã có phản ứng rõ ràng. Một động mạch gần tim của hắn ta có khối phồng lên khó nhìn thấy được, nếu không nhìn kỹ có lẽ sẽ không phát hiện. Hách Tri Nhiễm đặc biệt nhìn chằm chằm vào chỗ đó, vì nàng biết điều gì sẽ xảy ra trong lúc thực hiện.
Thấy chỗ phồng đó ngày càng phình lớn hơn, lúc đầu không rõ ràng mờ nhạt giờ đây đã biến thành một mụn đen to có kích thước bằng hạt đậu nành. Thời gian trôi qua, những nốt mụn nhỏ màu đen dần lớn dần lên, cuối cùng khi nó có kích thước bằng một cái móng tay, chọc thủng tạo một lỗ nhỏ trên da, m.á.u đen theo lỗ chảy ra ngoài.
"Phu quân, hãy chuẩn bị bông gòn và thuốc sát trùng."
Mặc Cửu Diệp đã quen với việc làm trợ thủ cho Hách Tri Nhiễm, sau khi nàng yêu cầu, chỉ trong vài giây đã chuẩn bị đủ đồ. Bụng dưới của Hách Tri Nhiễm đã to hơn rất nhiều, khá bất tiện khi cúi xuống, nàng chỉ có thể tiếp tục nhờ sự trợ giúp của Mặc Cửu Diệp.
"Phu quân, sau khi m.á.u đen chảy hết thì dùng bông gòn và thuốc sát trùng lau sạch bề mặt cho đến khi không còn thấy m.á.u đen chảy nữa." Loại chất độc mãn tính này không chiếm quá nhiều trong cơ thể con người và chỉ tập trung vào một vị trí nhất định. Vì vậy, lượng m.á.u đen bên trong Mặc Kình chảy ra không nhiều lắm. Đây là cách duy nhất Hách Tri Nhiễm có thể làm khi hắn ta quá yếu. Mặt khác, với tình trạng sức khỏe hiện tại của Mặc Kình, nếu mất nhiều m.á.u như lúc giải độc cho Ngũ ca, e là nàng sẽ không dám phẫu thuật. Bất kể việc giải độc có thành công hay không, chỉ với việc mất m.á.u quá nhiều như vậy cũng có thể khiến hắn ta mất mạng.
Kỹ thuật của Mặc Cửu Diệp có thể nói là rất điêu luyện, hắn cẩn thận giúp phụ thân mình rửa sạch m.á.u trên vết thương. Hách Tri Nhiễm thấy ca phẫu thuật sắp hoàn thành, ban đầu nghĩ đến việc bôi một ít thuốc để vết thương nhanh lành và băng bó. Nhưng đột nhiên nghe thấy Mặc Cửu Diệp kêu lên.
"Nhiễm Nhiễm, phụ thân, ông ấy..."
Dựa theo sự hiểu biết của Hách Tri Nhiễm đối với Mặc Cửu Diệp, hắn có một tâm trí rất bình tĩnh, một khi hắn phát ra âm thanh như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rất tồi tệ. Đáng tiếc lúc này góc độ nàng đứng không nhìn rõ vết thương của Mặc Kình, Mặc Cửu Diệp chưa kịp nói xong nàng đã nhanh chóng thay đổi góc nhìn. Chỉ nhìn thấy có một con cổ trùng to bằng móng tay đang ngọ nguậy trong cái lỗ nhỏ do m.á.u độc mở ra ở Mặc Kình.
Phải, là một con cổ trùng đang ngọ nguậy.
Chứng kiến cảnh tượng này không chỉ khiến Mặc Cửu Diệp kinh ngạc, mà Hách Tri Nhiễm cũng có chút ngơ ngác.
Thông thường, một khi Tử cổ cảm nhận được nguy hiểm, nó sẽ chọn tiếp tục lẩn trốn trong cơ thể con người.