Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Cửu Diệp đã từng nghĩ rằng sau khi đến được Tây Bắc sẽ tìm cơ hội lấy mạng Hà Chí Viễn, để trả thù cho việc cắt xén lương thực, binh khí của tướng sĩ binh lính nơi biên cương.

Nếu như việc giữ lương thực và binh khí khiến binh lính mất mạng thì Mặc Cửu Diếp đã lấy mạng ông ta từ lâu rồi.

Ngày hôm nay hắn có thể đưa ra lời đảm bảo như vậy với Hà Chí Viễn đã là sự nhượng bộ lớn nhất.

Hà Chí Viễn nghe thấy điều này, ông ta đứng thẳng lên ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào Mặc Cửu Diệp với vẻ khó tin. Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Mặc Cửu Diệp lại có ý sát hại mình. Ông ta đoán, có thể do Mặc Cửu Diệp cân nhắc quan sai nến hắn vẫn chưa hành động.

Nghĩ vậy, sống lưng Hà Chí Viễn đột nhiên lạnh toát, trên trán ông ta chảy ra mồ hôi lạnh.

Mục đích ông ta chủ động nói chuyện này cho Mặc Cửu Diệp không phải là để giành được sự tha thứ của đối phương, ông ta chỉ muốn cả nhà có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Chỉ cần Mặc Cửu Diệp cho bọn họ một, hai quả để thỏa mãn cơn thèm của bọn họ thôi cũng tốt. Ông ta đâu ngờ rằng, mọi thứ không hề giống những gì ông ta suy nghĩ, điều đó đẩy ông ta vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Suy nghĩ một lúc, Hà Chí Viễn quyết tâm nói: "Mặc công tử, ta đã nói với ngươi những điều này, ngươi không thể quay lưng với ta."

Mặc Cửu Diệp hừ lạnh một tiếng: "Chính ngươi chủ động nói với ta, ta không hề ép ngươi."

Những lời này gần như khiến Hà Chí Viễn tức giận đến mức mất bình tĩnh, ông ta nóng nảy: "Mọi người trong triều đều nói ngươi là một chính nhân quân tử, nhưng ta nghĩ ngươi cũng chỉ là kẻ tiểu nhân." Mặc Cửu Diệp mỉm cười thay vì tức giận: "Là quân tử hay tiểu nhân, tất cả phải xem đang phải đối mặt với ai, nếu đó là kẻ ác thì hà cớ gì ta phải làm quân tử."

Những lời này chặn họng Hà Chí Viễn, ông ta nhìn ra được Mặc Cửu Diệp là kẻ cứng đầu, dù có nói thêm thì cũng không giúp ích được gì. Cuối cùng, Hà Chí Viễn hất tay áo, quay người tức giận rời đi.

Đồng thời, Mặc Cửu Diệp trầm ngâm. Hắn đang suy nghĩ, nếu những gì Hà Chí Viễn nói là sự thật, thì sau này phải xử lý như thế nào. Chuyện của Nam Hằng vừa được giải quyết, thì Nam Thụy lại xuất hiện.

Hách Tri Nhiễm đang ăn hoa quả cùng mấy nữ nhân ở đẳng kia, nhìn thấy Hà Chí Viễn đi tới cũng không thèm để ý, chỉ nghĩ rằng ông ta làm vậy để lấy lòng Mặc Cửu Diệp.

Thấy nữ quyến đã ăn xong, nàng thúc giục mọi người mau đi nghỉ ngơi.

Không còn nhiều trái cây nữa, nhưng vẫn đủ cho mọi người trong Mặc gia hai quả.

Vì vậy Hách Tri Nhiễm trực tiếp đưa ra quyết định, để mọi người lấy hai quả rồi rời đi, còn lại để dành cho ngày mai lên đường.

Mọi người hài lòng cầm lấy trái cây và trở về lều của mình nghỉ ngơi.

Hách Tri Nhiễm bảo Mặc lão phu nhân ngủ trên xe la với Mặc Hàm Nguyệt, cỗ xe được lát gạch mềm mại, dù sao thì nó cũng thoải mái hơn bên trong lều.

Mặc lão phu nhân xem xét vết thương của con trai, bà từ chối, bà muốn ngủ trong lều.

Hiện tại Mặc Cửu Diệp đã biết bí mật về không gian của nàng, Hách Tri Nhiễm không có yêu cầu gì về chỗ ở, cho dù ngủ ở đâu thì cuối cùng nàng cũng sẽ tiến vào không gian.

Mặc Cửu Diệp cũng biết sự thật này nên hắn giúp Hách Tri Nhiễm thuyết phục Mặc lão phu nhân.

Cuối cùng, Mặc lão phu nhân không thể từ chối, đồng ý đến cỗ xe la cùng với Mặc Hàm Nguyệt. Bây giờ, Mặc Cửu Diệp đã biết sự tồn tại của không gian, Hách Tri Nhiễm cũng không có ý định ra ngoài tắm rửa mà nàng đợi đến khi quay lại không gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK