Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Sí Điêu lại phát ra một tiếng kêu to, nhanh chóng bay đến địa điểm chỉ định, ngậm một cây ớt khô rồi bay trở về.

Hách Tri Nhiễm nhận lấy quả ớt khô, đồng thời cũng phát hiện miệng Kim Sí Điêu đã biến thành miệng ưng.

Nhưng mà rất nhanh, miệng ưng của Kim Sí Điêu đã thu lại.

Hách Tri Nhiễm đã có thể kết luận, vật nhỏ này đã nhận mình là chủ nhân.

Tuy nói vật nhỏ này đã từng là vật sở hữu của Tư Manh tiên sinh, nhưng hôm nay đã trở thành của mình, Hách Tri Nhiễm đối với một động vật có linh tính cao sẽ không so đo quá nhiều.

Hiện tại điều nàng lo lắng nhất chính là Kim Sí Điêu này đã bị cơm nắm thuần hóa trở thành sủng vật của mình, có còn có thể tìm được chủ nhân cũ hay không đã là ẩn số.

Vì nghiệm chứng điểm này, nàng thử trao đổi với Kim Sí Điêu.

"Vật nhỏ, ngươi còn có thể tìm được chủ nhân cũ sao?"

Kim Sí Điêu ngây ngốc đứng tại chỗ chăm chú nhìn nàng, rất rõ ràng không biết nàng đang biểu đạt cái gì.

Lần này, Hách Tri Nhiễm xem như hoàn toàn hiểu ra, vốn nàng còn định trông cậy vào vật nhỏ này dẫn nàng đi tìm Tư Manh tiên sinh, hiện tại thì hay rồi, phỏng chừng thả nó ra ngoài, cũng chỉ có thể bay về chỗ chủ nhân mới là mình.

Hách Tri Nhiễm bất đắc dĩ nhìn cơm nắm đang ngồi ăn măng.

"Đoàn tử thối, ngươi thật đúng là phạm vào một sai lầm lớn."

Cơm nắm thấy chủ nhân oán giận mình, động tác ăn măng nhất thời cứng đờ, sau đó ngây thơ nhìn nàng, bộ dáng như vậy miễn bàn có bao nhiêu uất ức. Lòng Hách Tri Nhiễm lập tức mềm nhũn, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều.

"Bảo bối, Kim Sí Điêu này đối với ta rất quan trọng, ta muốn thông qua nó tìm được chủ nhân ban đầu của nó, hiện tại ngươi đã thuần hóa nó, ta phải làm sao bây giờ?"

Đôi mắt đen như mực của cơm nắm xoay quanh, đứng dậy đi về phía Kim Sí Điêu.

Chỉ thấy tiểu gia hỏa kia hoa chân múa tay vui sướng với Kim Sí Điêu, Kim Sí Điêu lại biến thành bộ dáng xù lông vừa rồi.

Lại đối mặt với Hách Tri Nhiễm, cũng không có lấy lòng, biến thành bộ dáng người lạ chớ gần.

Rất nhanh, vật nhỏ lui về phía sau vài bước về sau, lập tức vỗ cánh bay lên thật cao, muốn cách trước mắt này một người một gấu càng xa càng tốt.

Ở trong không gian, Hách Tri Nhiễm căn bản không lo lắng Kim Sí Điêu sẽ chạy mất, lúc cần chỉ cần một ý niệm của nàng là có thể triệu hồi.

Dù sao trong không gian đồ ăn rất nhiều, không cần lo lắng Kim Sí Điêu sẽ c.h.ế.t đói.

Về phần lợi dụng nó tìm kiếm manh mối của Tư Manh tiên sinh, còn phải chờ Mặc Cửu Diệp trở về cùng nhau thương nghị một phen rồi mới quyết định.

Hách Tri Nhiễm trở lại phòng y tế nhìn đồng hồ treo tường, nàng vào đã mấy tiếng, phỏng chừng Mặc Cửu Diệp cũng sắp về.

Vì thế, sau khi nàng ôm cơm nắm, lắc mình rời khỏi không gian.

Mặc Cửu Diệp về sớm hơn so với dự tính của nàng, thậm chí đã đem những vật phẩm kia cùng với ma ma người hầu hạ bên Đức phi đưa đến nhà ma.

Hắn thấy Hách Tri Nhiễm từ không gian đi ra, lập tức biết nàng đi vào kiểm tra con bồ câu trắng kia.

Không đợi hắn mở miệng hỏi, Hách Tri Nhiễm nói trước: "Chàng nghe nói qua Kim Sí Điêu chưa?”

Mặc Cửu Diệp không chút suy nghĩ trả lời: "Chưa từng." Hách Tri Nhiễm kể tỉ mỉ đặc điểm của Kim Sí Điêu một lần, hơn nữa còn nói cho Mặc Cửu Diệp, đó căn bản không phải bồ câu trắng, mà là một con Kim Sí Điêu vô cùng hiếm có.

Mặc Cửu Diệp mặc kệ thê tử từ nơi nào biết được những thứ này, mục đích chủ yếu của hắn là muốn thông qua Kim Sí Điêu tìm được Tư Manh tiên sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK