Hơn nữa, nàng vừa đứng trên tảng đá quan sát đám người man di kia, phát hiện ra bọn chúng ai nấy đều gầy giơ xương, thiết nghĩ đều đang rất đói.
Hách Tri Nhiễm dựa vào đó để suy đoán tâm lý của những người này.
Điều mà bọn chúng nghĩ có lẽ là, dù sao quay trở lại cũng sẽ c.h.ế.t đói, chi bằng liều một phen ở nơi này. Vậy tại sao không chiến đấu ở đây lần nữa?
Nói cách khác, họ đã trèo đèo lội suối với quy mô lớn như vậy để tới đây, chẳng qua chỉ vì kiếm miếng ăn.
Chỉ đáng tiếc, họ đã sử dụng sai phương pháp.
Thiên hạ có vô số những người đáng thương, việc sử dụng phương pháp bạo lực như vậy để mưu sinh không đáng được thông cảm chút nào.
Hách Tri Nhiễm cũng không phải là vị thánh không vụ lợi, thời khắc này, nàng chỉ hy vọng gia đình mình không chịu bất cứ tổn hại nào.
Đặc biệt, nơi diễn ra cuộc chiến hiện giờ là địa bàn của Mặc gia, tuyệt đối không cho phép người ngoài giẫm đạp lên đó. Xem ra, nàng không thể không xuất hiện.
Vừa hay khi gần đây không có việc gì làm, nàng đã lợi dụng độc tố trong cơ thể con ếch bảy màu để chế tạo ra khá nhiều thuốc mê.
Loại thuốc mê này có tác dụng kém hơn một chút so với thuốc mê chế từ rắn cạp nong, nhưng cũng đủ để đối phó với đám người này.
Lúc này đây, nàng không thể tiếp tục ẩn mình nữa.
Hách Tri Nhiễm xuống khỏi tảng đá lớn, nhanh chân bước về phía hiện trường trận đấu.
Vị trí mà Thất ca đang chiến đấu với đám man di tương đối gần, Hách Tri Nhiễm vừa đi vừa hét lên. "Thất ca... Thất ca..."
Nghe thấy giọng nói của Cửu đệ muội, Thất ca ra dấu vài cái, rồi rút về phía sau.
Đồng thời lúc này, nữ quyến Mặc gia cũng đã phát hiện sự xuất hiện của nàng.
"Cửu đệ muội, muội đừng qua đây, ở đây rất nguy hiểm." Tam tẩu hét lớn, nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà người đáng lẽ nên vào thành lại xuất hiện ở đây.
Nhưng điều đầu tiên Tam tẩu nghĩ đến là không được để Cửu đệ muội gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Mặc lão phu nhân cũng đã nhìn thấy nàng dâu thứ chín không nghe lời này.
Trong lòng bà rõ hơn ai hết, rằng cô con dâu thứ chín là người có chủ ý, nàng ấy nếu đã xuất hiện ở đây vào giờ phút này, e là sẽ không nghe lọt lời của ai nữa.
Vì vậy, những lời trách móc của bà lại nuốt ngược trở về.
Hách Tri Nhiễm không có thời gian giải thích quá nhiều với nữ quyến trong nhà, khi tiếp cận được Thất ca, nàng nhanh chóng nhét mấy bao thuốc mê vào tay hắn.
"Thất ca, xin hãy nghe ta chỉ huy."
Thất ca khẽ bóp thứ cầm trong tay, ngay lập tức biết đó là gì.
Khi Ngũ ca, Lục ca và Cửu đệ lên kinh thành, Cửu đệ muội đã chuẩn bị cho họ những gói giấy nhỏ như thế này, nghe nói bên trong là một loại thuốc gây mê, để họ dùng cho trường hợp khẩn cấp.
Thất ca trịnh trọng nhìn Hách Tri Nhiễm gật đầu, để ngăn những kẻ man di làm tổn thương nàng, hắn cố tình gây ra vài tiếng động lớn, đánh bại những kẻ man di bị hắn thu hút tới.
Hách Tri Nhiễm lại quay về phía tảng đá lớn, thả Cơm Nắm đang ngủ yên trong không gian ra.
"Bảo bối, đến lúc ngươi phải giúp rồi." Sự tình cấp bách, nàng không còn kiên nhẫn như trước nữa mà đi thẳng vào chủ đề. Cơm Nắm dường như đã nhìn ra tính nghiêm trọng của sự việc, không làm nũng tỏ ra đáng yêu ngay khi nhìn thấy chủ nhân, mà cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đồng thời, tiểu gia hỏa cũng phát ra âm thanh "ừm ừm" đáp lại chủ nhân.
Hách Tri Nhiễm chỉ về phía trước nói: "Bảo bối, gọi lũ chó kia quay lại đây."