Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng thời biểu tình khuôn mặt cũng bởi vì đau đớn bất thình lình xảy ra mà nhe răng trợn mắt, thậm chí nhìn qua còn hơi dữ tợn.

Nhìn biểu cảm của Chu Lão Bát, trong đầu Hách Tri Nhiễm lập tức hiện ra hình ảnh Mặc Cửu Diệp bị thương nặng.

Bụng hắn có lỗ hổng lớn như thế vậy mà có thể mặt không đổi sắc nhảy xuống huyền nhai theo mình.

Nếu không phải hai người đúng lúc trốn vào không giàn e là Mặc Cửu Diệp chỉ có thể liều c.h.ế.t mà bảo vệ nàng bình an rơi xuống đất.

Thậm chí trước khi hắn hôn mê cũng không có nhăn mặt một chút.

Nghĩ đến đây Hách Tri Nhiễm không biết vì sao lại cảm giác trên mặt một trận lửa nóng.

Trong lúc nàng đang đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân thì Chu Lão Bát mở miệng.

"Sao lại không thấy Mặc Cửu Diệp đi cùng ngươi?"

Hách Tri Nhiễm vội vàng thu lại suy nghĩ.

"Hắn bị thương, di chuyển không tiện, ta định tìm được lối ra rồi lại đưa hắn cùng rời đi."

Nghe vậy Chu Lão Bát cố gắng muốn đứng lên.

"Ta biết lối ra, ta giúp ngươi đưa người ra ngoài."

Mặc Cửu Diệp ở trong không gian, Hách Tri Nhiễm làm sao có thể để Chu Lão Bát cùng đi theo nàng?

"Ngươi cũng bị thương, trước ta giúp ngươi cố định lại vết thương một chút, một mình ta đi đón hắn là được rồi."

Nói xong, Hách Tri Nhiễm quay người tìm mấy cái cành cây bằng nhau, dùng dây leo cố định chỗ bị thương của Chu Lão Bát.

Làm xong toàn bộ, vì không để cho Chu Lão Bát cơ hội đi cùng, Hách Tri Nhiễm quay đầu đi về hướng lúc đi tới.

Hách Tri Nhiễm đi rất nhanh, khi đã chắc chắn rằng Chu Lão Bát không đi cùng nàng lập tức đi vào sơn động gần đó, lắc mình tiến vào không gian.

Mặc Cửu Diệp nhìn thấy nàng một thân m.á.u tươi, khẩn trương đến trái tim suýt nữa nhảy ra.

"Nàng có phải bị thương không, để ta xem xem."

Lúc này hắn đã bất chấp thẹn thùng gì đó kéo Hách Tri Nhiễm đi vào phòng ngủ, định cởi quần áo của nàng ra kiểm tra một phen.

Hách Tri Nhiễm dùng sức kéo hắn.

"Ta không sao, đây không phải là m.á.u của ta."

Còn chưa đợi nàng giải thích rõ ràng, Mặc Cửu Diệp lại hỏi: "Lại gặp thích khách sao?" Có thể thấy bây giờ hắn lo lắng cho Hách Tri Nhiễm bao nhiêu.

Hách Tri Nhiễm vì không muốn Mặc Cửu Diệp lo, nhanh chóng nói: "Không có hắc y nhân chỉ là một con gấu đen mà thôi. Còn Chu Lão Bát, một mình hắn tìm đến đây vừa mới bị gấu đen làm bị thương, ta để hắn chờ cách đây không xa."

Mới đầu Mặc Cửu Diệp nghe biết Hách Tri Nhiễm gặp gấu đen, tuy lòng còn sợ hãi nhưng trong lòng biết bản lĩnh của Hách Tri Nhiễm nên cũng không còn lo lắng quá.

Chỉ là nghe thấy tên của Chu Lão Bát, trong lòng hắn không tự giác đổ giấm.

"Để tránh cho Chu Lão Bát nghi ngờ bây giờ chúng ta đi ra đi."

"Quần áo của chàng đã rách rồi, ta giúp chàng mua một bộ khác, đổi xong thì chúng ta lại đi ra."

Nói xong Hách Tri Nhiễm mở Taobao trên điện thoại, mua cho Mặc Cửu Diệp một bộ đồ màu đen gọn gàng.

Quần áo rất mới vì tránh cho Chu Lão Bát nghi ngờ nên Hách Tri Nhiễm cố ý ra khỏi không gian lau ít tro bụi trong sơn động.

Như vậy cho dù là ai cũng không nhìn ra manh mối gì.

Thời gian khẩn cấp, hai người bất chấp lo nhiều thứ, Hách Tri Nhiễm tự tay giúp hắn mặc xong quần áo mới rời khỏi không gian.

Hách Tri Nhiễm biết rõ về vết thương của Mặc Cửu Diệp, biết bây giờ hắn không tiện đi đường xa hơn nữa hành động cũng bị giới hạn bởi tốc độ, một khi có động tác lớn thì miệng vết thương nhất định sẽ vỡ ra.

Bởi vậy nàng đã quyết định đưa Mặc Cửu Diệp ra mục đích cũng chỉ là để Chu Lão Bát nhìn thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK