Điều mà quý phi cần bây giờ là bổ sung một chút năng lượng.
Hách Tri Nhiễm đi vòng ra sau tấm bình phong, ý thức nhanh chóng tiến vào không gian, lấy một ít bột mì từ trong kho ra, chế biến một phần mì trứng Long Tu trên bàn làm việc, sau đó cho vào một túi vải bố đã chuẩn bị sẵn rồi mang ra ngoài.
Dù sao ban nãy khi nàng cùng Mặc Cửu Diệp mở cửa, Vương ma ma vốn không chú ý tới nàng, trên người nàng có giấu túi đồ gì không, đối phương cũng không nắm rõ.
Hách Tri Nhiễm xách cái bao, lại đi vào bên trong.
Nàng lấy từ trong bao ra phần mì Long Tu đã làm trước mặt Vương ma ma.
"Ma ma, đây là đồ ta và tướng công đem từ nhà đi, trên đường không ăn hết, bà dùng nước sôi nấu một lúc là có thể ăn được."
Vương ma ma lúc này đã đói lắm rồi, hoàn toàn không quan tâm thứ Hách Tri Nhiễm đưa là gì.
Nhưng bà ấy biết, đây là đồ ăn.
Bà cho rằng ý của Hách Tri Nhiễm khi đưa mình thứ này là, nương nương đang rất đói, chỉ cần ăn cái này thì sẽ dần dần đỡ hơn.
Hơn nữa nhìn gói đồ ăn không biết là cái gì kia, bà đã hạ quyết tâm, thực phẩm quý báu như vậy đều phải để dành cho nương nương, bà ấy có thể uống chút canh là được rồi.
Mặc Cửu Diệp không hề biết suy nghĩ của Vương ma ma, hắn biết Hách Tri Nhiễm cần phải đưa Viên quý phi vào trong không gian chữa trị, điều hắn cần làm lúc này là tìm cách đuổi Vương ma ma đi. "Ma ma, lát nữa phu nhân sẽ chữa bệnh giúp quý phi nương nương, bà đi ăn thứ này thì tiện nghỉ ngơi một lúc đi, ở đây đã có ta và phu nhân, bà không cần lo lắng.
Còn nữa, phu nhân ta khi chữa trị cho người khác có một thói quen, đó là không thích sự có mặt của người ngoài, cho nên không có lệnh của ta, bà nhất định đừng tới làm phiền."
Vương ma ma lúc này mới phản ứng lại, bà ấy nhìn thứ đồ ăn không rõ đang cầm trong tay hỏi: "Thứ này không phải là để cho nương nương ăn sao?"
Hách Tri Nhiễm thấy bà ấy hiểu nhầm thì giải thích:
"Tình trạng cơ thể của nương nương vẫn chưa thể ăn uống ngay được, mì này là để cho ma ma ăn."
Vương ma ma nghe nàng nói nương nương chưa thể ăn, trong chốc lát không biết phải làm sao.
Mặc Cửu Diệp không muốn Vương ma ma ở lại cản trở Hách Tri Nhiễm chữa trị cho Viên quý phi, bèn dìu bà ấy đi về phía cửa.
"Y thuật của phu nhân rất giỏi, ma ma nghe theo sắp xếp của nàng ấy là được, bà ấy ăn xong thì nghỉ ngơi một lát, còn có sức mà chăm sóc nương nương."
Vương ma ma tin tưởng Mặc Cửu Diệp vô điều kiện, thậm chí còn tin hơn Nam Kỳ trước đây, cho dù trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng bà ấy vẫn kiềm chế lại, nghe lời rời khỏi đó.
Mặc Cửu Diệp khóa cửa lại, bên kia Hách Tri Nhiễm đang dùng ngân châm châm vào huyệt ngũ của Viên quý phi.
"Phu quân, nơi này không bằng những chỗ khác, có khả năng sẽ xảy ra tình huống bất ngờ."
Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Ta hiểu, nàng đưa Viên quý phi vào trong không gian chữa trị đi, ta canh ở ngoài."
Hách Tri Nhiễm đã nắm rõ tình trạng sức khỏe hiện giờ của Viên quý phi, chữa càng sớm càng tốt, sau khi nhất trí với Mặc Cửu Diệp, nàng bèn mang Viên quý phi vào không gian. Cơ thể của Viên quý phi mất nước trầm trọng dẫn đến hạ đường huyết, bây giờ thứ cần nhất tất nhiên là glucose, chất dinh dưỡng lỏng và huyết tương.