Quan sai rất là không kiên nhẫn đi qua kiểm tra, phát hiện Hà Chí Viễn đích xác đã chết, vội vàng chạy về phía Bành Vượng báo cáo.
Bành Vượng sau khi nhìn t.h.i t.h.ể Hà Chí Viễn, quay đầu nhìn thoáng qua người Mặc gia.
Hắn ta hướng về mấy quan sai phất tay: “Người đã chết, chôn đi!”
Người Hà gia không đồng ý, toàn bộ vây quanh Bành Vượng.
"Quan gia, lão gia nhà ta rõ ràng là bị người ám sát, không thể cứ như vậy không minh bạch chôn được!"
Ánh mắt Bành Vượng lạnh lếo nhìn về phía mấy người phụ nhân Hà gia: "Theo ý của các ngươi, là có ý định để ta một quan chức áp giải các phạm nhân bị lưu đày đến để tìm ra hung thủ?"
Nhắc tới hung thủ, Bành Vượng lập tức nghĩ tới Mặc Cửu Diệp.
Ngoại trừ Mặc Cửu Diệp, hắn ta không nghĩ ra ai còn có thể ra tay với Hà Chí Viễn.
Nhưng mà đây cũng chỉ là suy đoán của hắn ta, cũng không thể hoàn toàn kết luận là Mặc Cửu Diệp gây nên.
Huống chi, cho dù là Mặc Cửu Diệp gây nên, hắn ta cũng sẽ không nói ra...
Bành Vượng cũng chỉ thầm mắng vài câu: Tiểu tử này, sẽ gây rắc rối cho mình!
Người Hà gia thấy Bành Vượng đen mặt, nhất thời không dám nói cái gì thay Hà Chí Viễn đòi công đạo, chỉ có thể trơ mắt nhìn quan sai khiêng t.h.i t.h.ể đi.
Hà Chí Viễn đã chết, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm không hề lo lắng chuyện hôm qua gặp Phí Ma Ma bại lộ.
Trước mắt bọn họ cần đề phòng chỉ có Nam Thụy ám sát.
Nhưng mà, đội ngũ thuận lợi tiến lên mười ngày, Nam Thụy vẫn như cũ không có một chút động tĩnh.
Mặc dù vậy, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng không dám khinh thường.
Thời gian đã tiến vào tháng chín, chênh lệch nhiệt độ sớm tối dần cao lên.
Nhất là đêm khuya, ở trong lều đắp chăn bông cũng không cảm thấy ấm áp bao nhiêu.
Sáng sớm, Hách Tri Nhiễm gấp chăn trong lều, bỗng nhiên cảm giác được bóng dáng Mặc Cửu Diệp ở cửa lều nhoáng lên, nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Hách Tri Nhiễm không để ý đến chuyện trong tay, nhanh chóng đuổi theo.
Chỉ thấy Mặc Cửu Diệp tùy ý cầm lấy một cái xẻng, đang ngăn cản mấy mũi tên b.ắ.n tới.
Không nghi ngờ gì nữa, Hách Tri Nhiễm lập tức lấy một con mã tấu Thụy Sĩ ra, ném về phía Mặc Cửu Diệp.
Tiếp theo.
Mặc Cửu Diệp vững vàng tiếp nhận mã tấu, tiếp tục ngăn cản mũi tên bắn.
Hách Tri Nhiễm nhanh chóng trốn sau một cây đại thụ, nhìn về phía mũi tên đang tới.
Chỉ thấy đối phương hơi ẩn nấp một chút, có mấy hắc y nhân đang b.ắ.n tên về phía Mặc Cửu Diệp.
Thấy mục tiêu của những người đó thủy chung dừng lại ở trên người Mặc Cửu Diệp, Hách Tri Nhiễm nhanh chóng leo lên đại thụ, lấy tay áo ra nhắm ngay những người b.ắ.n tới đó.
Cùng lúc đó, quan sai cùng những phạm nhân khác cũng phát hiện nơi này khác thường.
Các tẩu tẩu đã cảnh giác cầm thủ thương, nếu không phải Cửu đệ cùng muội Cửu đệ nói cho các nàng, dặn bọn họ không được để chuyện này ra ánh sáng cho đến khi thực sự cần thiết thì bọn họ đã sớm hướng mũi tên tới phương hướng phóng ra ám khí... Bên Bành Vượng cũng hô to, có thích khách, mọi người chú ý an toàn.
Gặp phải tình huống như vậy, Bành Vượng đầu tiên nghĩ đến chính là hai huynh đệ c.h.ế.t ở Ngưu Giác Sơn trước đó không lâu.
Một lũ quan sai đã c.h.ế.t vì hai vị, bọn họ không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.
Phương gia cùng Tạ gia nam nhân cũng tùy ý tìm một ít đồ vật có thể làm vũ khí, tính toán lại đây trợ giúp.
Thế nhưng, những người kia công kích chỉ nhắm ngay vào một người là Mặc Cửu Diệp, hơn nữa đối phương lại là ở xa xa, bọn họ trong tay nồi xẻng cùng gạch loại "Vũ khí căn bản không có đất dụng võ.