Hách Tri Nhiễm dự định sẽ để ba vị huynh trưởng lên một chiếc, còn Lan Nhi và Ngọc Nhi lên chiếc còn lại.
Nàng ôm lấy Cơm Nắm, nhẹ nhàng nói: "Cơm Nắm nghe lời, chúng ta phải về nhà thôi, người với hai chị gái chịu khó ở vài ngày trong xe nhé."
Nghe chủ nhân nói xong, Cơm Nắm dụi dụi cái đầu mềm như nhung vào lòng nàng, rõ ràng là không vui.
Nhưng nó phải nghe lời chủ nhân, như thế mới có măng ngon ăn, sữa ngon uống.
Vì thế, tiểu gia hỏa dùng đôi mắt cáu kỉnh nhìn chủ nhân của mình, miễn cưỡng chui vào thùng xe.
Tất cả đã chuẩn bị xong, Hách Tri Nhiễm định rời khỏi không gian càng sớm càng tốt.
Mặc Cửu Diệp khó khăn nhìn hai cỗ xe ngựa.
Hách Tri Nhiễm nhìn hắn ngẩn ra không định rời đi, bèn hỏi: "Còn chuyện gì cần làm sao?”
Mặc Cửu Diệp chỉ vào hai cỗ xe ngựa nói: "Hai chiếc xe ngựa, chúng ta phải ra ngoài thuê một người đánh xe."
"Không cần, ta có thể đánh xe được, chúng ta một người đánh một chiếc." Nàng không đồng ý việc thuê người, chuyện Thuận Tử khiến nàng lo lắng.
Chẳng may thuê phải người đánh xe không rõ lai lịch, thế không phải là tự tìm rắc rối à?
Mặc Cửu Diệp chẳng lẽ không hiểu, nhưng bây giờ vợ đang mang thai, vốn không thích hợp đi đường xa, không may trên đường xảy ra vấn đề gì, hắn cả đời cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Hách Tri Nhiễm hiểu suy nghĩ của Mặc Cửu Diệp, bèn trấn an: "Chàng yên tâm, ta đã xem mạch cho mình rồi, con chúng ta rất khỏe mạnh, ta chỉ cần cẩn thận chút là sẽ không việc gì."
Còn nữa, ta ở trong xe với ở bên ngoài đánh xe cũng không khác gì, gặp lúc đường xá gập ghềnh, thì cũng lắc lư theo.
Ta tự mình đánh xe, có thể quan sát tình hình bên ngoài, gặp lúc nguy hiểm có thể kịp đưa mọi người vào không gian.
Muốn thuyết phục Mặc Cửu Diệp, nàng có cả vạn lý do, tóm lại, mỗi cái đều rất hợp lý.
Mặc Cửu Diệp nhìn cô rất lâu, lần đầu tiên cảm thấy bản thân vô dụng.
Nương tử bụng mang dạ chửa còn phải theo hắn chịu tội như vậy.
Lúc này cảm giác tội lỗi trong lòng Mặc Cửu Diệp đã bùng nổ, nhưng nếu không làm theo lời nương tử theo tình hình hiện tại, hắn lại không còn cách nào khác.
"Nếu đã vậy, chúng ta đi chậm một chút, nếu có chỗ nào không thoải mái, nàng phải nói cho ta biết ngay."
Thấy hắn đồng ý, Hách Tri Nhiễm vội vàng ngồi lên xe ngựa.
"Được, ta biết rồi, chúng ta phải lên đường ngay thôi."
Nói xong hai người cùng hai chiếc xe ngựa đã xuất hiện bên ngoài không gian.
Hai phu thê nhìn nhau rồi ăn ý khởi động xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng tiến về phía trước, không lâu sau đã đến cổng thành.
Nơi đó vẫn chưa hoàn toàn thiết lập quân luật, có lẽ tin tức hoàng đế Nam Cương mất tích vẫn chưa truyền đến.
Tuy nhiên chuyện phủ thái tử bị bắt cóc đã làm náo loạn cả thành, vì vậy, việc kiểm tra người qua lại là điều không thể tránh khỏi.
Lúc này mấy người trong xe ngựa vẫn chưa tỉnh, hai người đánh xe ngựa đến một nơi hẻo lánh cất vào không gian, sau đó ung dung đi bộ đến cổng thành.
Dung mạo của họ không khác gì người dân thường Nam Cương, đến cổng thành lính gác chỉ hỏi qua loa vài câu rồi cho đi.
Dễ dàng vượt qua tòa thành đầu tiên, hai người vẫn không lơ là cảnh giác.
Chuyện hoàng đế Nam Cương mất tích lớn như vậy, chắc hẳn sẽ sớm truyền đến khắp nơi, họ chỉ hy vọng đi nhanh hơn một chút, có thể trở về lãnh thổ Đại Thuận trước khi Nam Cương hoàn toàn thiết quân luật.
Tìm một nơi vắng vẻ, Hách Tri Nhiễm lấy hai chiếc xe ngựa từ không gian ra để tiếp tục lên đường.