Khi bọn ta đến ngọn đồi thứ sáu, huynh cảm thấy có gì đó không ổn ở đây.
Đặc biệt là những cây cối và bụi gai khác hẳn với những ngọn đồi khác, khiến huynh nảy sinh ý định nhất định phải tới tìm kiếm.
Không ngờ, vừa bước vào ngọn đồi thứ sáu không được bao lâu thì xuất hiện vô số bọ cạp có độc, may mắn thay Lương Hạo đi phía trước đã nhanh trí, nhắc mọi người dùng khinh công để lên cây nên mới thoát được một kiếp.
Sau đó, bọn ta lại gặp phải những con cóc đủ màu sắc, may mắn thay, nhờ bột hùng hoàng mà đệ và Cửu đệ muội cho huynh. Nhờ đó lại thoát được một kiếp nạn.
Huynh quan sát môi trường hoàn cảnh sống của những độc vật đó, chắc chắn chúng được con người nuôi, vậy nên huynh đoán rằng đây rất có thể là nơi giam giữ phụ thân và các huynh đệ.
Vốn tưởng rằng phía sau sẽ xuất hiện những cạm bẫy tương tự như vậy, nên đã chuẩn bị sẵn sàng đề phòng, ai ngờ, cuối cùng là một hàng rào chất độc đã xuất hiện.
Hàng rào độc tố đó ban đầu không mạnh lắm, chúng ta đoán chỉ cần nín thở và bịt mũi miệng lại là không vấn đề. Thế nhưng càng đi sâu vào bên trong, độc tính thì càng mạnh.
Trong trường hợp như vậy, muốn quay về thì đã quá muộn, chỉ có thể tiếp tục đi tiếp, hy vọng trước khi độc tính bộc phát có thể nhanh chóng thoát khỏi hàng rào chất độc trước.
Mặc dù phương pháp có thể kiểm soát việc bản thân hít phải chất độc, nhưng vẫn khó tránh khỏi. Hơn nữa huynh cảm nhận được chất độc đó giống với mùi mà huynh ngửi được khi bị người dân Nam Cương bắt giữ, do đó, huynh kết luận đây là một loại thuốc mê. Huynh nghĩ, chỉ cần thành công tìm được nguồn nước trước khi hôn mê, thì có thể giảm bớt việc trúng độc.
Sau khi vượt qua hàng rào độc, nhìn thấy nguồn nước trước mặt, nhưng chất độc lây lan rất nhanh đến mức bọn ta không thể chống đỡ cho đến khi đến được nguồn nước và đã hôn mê."
Tam ca còn chưa biết, nếu không có Lục đệ cùng Cửu đệ đã xuất hiện kịp thời, e rằng huynh ấy đã c.h.ế.t trong tay Đại ca và Nhị ca.
Nghĩ tới đây, Mặc Cửu Diệp trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng nguy hiểm đã được giải quyết, lúc này cũng không phải lúc nói quá nhiều về việc đã qua, nên hắn cũng không ngắt lời.
Vào thời điểm này, người cách Đại ca và Nhị ca gần nhất là Lục ca khẽ cử động một chút.
"Nhị ca, huynh tỉnh rồi à?"
Tam ca và đám người Lương Hạo lúc này cử động bất tiện, nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cơ thể Nhị ca, Mặc Cửu Diệp nhanh chóng đi tới đó, cẩn trọng nhìn vào Nhị ca.
"Nhị ca, huynh nhận ra đệ không?”
Mặc Gia Thành còn chưa mở mắt hoàn toàn, ngón tay hắn chỉ khẽ cử động một cái, Lục ca còn tưởng rằng hắn đã tỉnh.
Đích thực hắn ta đã có ý thức tỉnh lại, cảm thấy đại não choáng váng, như thể vừa chịu đựng một đòn nặng nề.
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai, miễn cưỡng mở mắt ra một khe nhỏ.
Mặc Gia Thành nhẹ giọng nói: “Lục đệ?”
Nhìn thấy Nhị ca nhận ra bản thân mình, Mặc Cẩn Niên hưng phấn gật đầu nhẹ: "Nhị ca, đệ là Cẩn Niên, huynh đã chịu khổ rồi."
Mạc Cửu Diệp cũng chạy tới gần: "Nhị ca, huynh nhìn xem đệ là ai?" Ánh mắt của Nhị ca chuyển động, rơi vào trên người Mặc Cửu Diệp. "Đệ là Cửu đệ à?"