Phí Nam Vũ nhìn về phía cầu thang, liếc mắt nhìn thấy hết hai người.
Rất rõ ràng, hắn ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Rồi hắn ta gật đầu nhẹ với hai người, sau đó cũng không nói nhiều.
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cũng gật đầu với Phí Nam Vũ rồi bước ra khỏi quán rượu.
Người đánh xe chỉ nhận được lệnh đón họ, cũng không có nhận mệnh lệnh đưa hai người này rời đi, nên đã đánh xe ngựa về sân sau từ lâu.
Dù sao Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng không muốn để người của Nam Kì đưa họ đi nữa, nên họ chỉ đi bộ chậm rãi trên đường phố của huyện Bình Viễn.
Mặc Cửu Diệp vẫn không kiềm được tò mò trong lòng hỏi.
"Nàng thực sự có Thất Nhật Đảo sao?"
Hách Tri Nhiễm cười lớn, sau khi cảm thấy không có người của Nam Kì theo dõi ở phía sau, nàng lại lấy gói giấy nhỏ ra.
Nàng mở túi giấy nhỏ ra thổi nhẹ, chất bột màu trắng trong nháy mắt bay đi, hất lên một đám bụi trắng...
"Đây chỉ là thủ thuật che mắt, bột mì mà thôi."
Mặc Cửu Diệp thật sự bị thuyết phục, hắn không biết nữ nhân này trong lòng nghĩ cái gì, nàng lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy.
Lần đầu tiên, hắn nở một nụ cười trước mặt Hách Tri Nhiễm, trong giọng nói của hắn có một chút cưng chiều.
"Đây thực sự là ý của nàng chứ."
Hách Tri Nhiễm có chút đắc ý: "Đương nhiên, ta có rất nhiều ý tưởng thông minh!"
Lúc Hách Tri Nhiễm đang có chút vênh váo, một chiếc xe ngựa đối diện, chạy rầm rộ trên con phố nhộn nhịp.
Mặc Cửu Diệp theo bản năng ôm lấy eo Hách Tri Nhiễm, ôm nàng nhanh chóng né sang một bên.
Xe ngựa đang lao tới né tránh, nhưng vì động tác của Mặc Cửu Diệp quá lớn nên Hách Tri Nhiễm mất thăng bằng, cả khuôn mặt đều áp sát vào mặt hắn.
Hơi nóng đột ngột khiến tim Mặc Cửu Diệp đập nhanh hơn.
Hơn nữa, nội tâm cũng thành thật nói với hắn rằng hắn rất thích cảm giác này.
Cho đến khi hai người đứng vững, hắn cũng không có ý định buông Hách Tri Nhiễm ra, thậm chí còn hy vọng hai người sẽ duy trì tư thế này mãi mãi.
Hách Tri Nhiễm cũng cảm thấy như vậy, thân thể đột nhiên như bị điện giật, tê dại.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Mặc Cửu Diệp.
Hách Tri Nhiễm cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, để tránh cho mình xấu hổ, nàng nhanh chóng đẩy người đàn ông vẫn đang ôm mình ra.
Lúc này Mặc Cửu Diệp cũng phản ứng lại, vội vàng rút tay ra khỏi eo của nàng.
Hai người đều quay đầu đi, không dám nhìn nhau.
Sau một lúc lâu bế tắc, Mặc Cửu Diệp đã lên tiếng trước: "Đi, chúng ta trở về thôi."
"Ừm!" Hách Tri Nhiễm đi theo sát bên cạnh Mặc Cửu Diệp, nàng nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ rằng mình có lúc sẽ xấu hổ.
Hai người dọc đường đi cũng không nói gì, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng vê đến quán trọ.
Khi người Mặc gia nhìn thấy bọn họ còn nguyên vẹn trở về, trong lòng liền nhẹ nhõm.
Để không xấu hổ khi tiếp xúc với Mặc Cửu Diệp, Hách Tri Nhiễm vội vàng đến nói chuyện với nhóm tẩu tử.
Mãi đến khi trời tối mới trở về phòng, hai người không thể không gặp nhau.
Căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau. Cuối cùng, vẫn là Mặc Cửu Diệp lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
"Vậy... cái đó... nàng đi ngủ sớm một chút đi!"
"Được!" Hách Tri Nhiễm chui vào trong giường, tựa sát vào tường.
Mặc Cửu Diệp cũng vậy, nằm sát cạnh giường, chỉ cần không bị ngã là được. Có lẽ vì uống rượu vào buổi trưa nên tối nay Mặc Cửu Diệp ngủ hơi sâu.