"Cửu thẩm, ta có thể giúp được. Cần phải làm việc gì thẩm cứ dặn dò cho ta."
Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải cùng dắt người nhà bước ra phía trước.
"Nương tử lão Cửu gia, chúng ta cũng có thể làm được."
Tiếp theo đó, Nam Thụy cũng đi tới, nói: "Ta cũng có thể giúp được".
Còn có Hồ Thông, đương nhiên là không thể từ chối.
Hách Tri Nhiễm trước tiên xem qua mấy người, chỉ có chút vết thương ngoài da, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.
"Được rồi, vất vả cho các vị rồi."
"Không vất vả, chúng ta đều nên làm."
Có vài người lúc trả lời có chút hổ thẹn, người ta một nữ nhân bụng đã to có thể không do dự mà đến cứu người thì bọn họ sao có thể sợ vất vả?
Cứu người giống như dập lửa, Hách Tri Nhiễm không kịp giải thích nhiều, liền vội phân phó: "Các người rửa tay sạch sẽ rồi đến chỗ ta lấy thuốc."
Mọi người nghe xong lần lượt chạy về phía con sông gần đó để rửa sạch tay, sau đó nhanh chóng chạy về tìm Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm đã bắt đầu chuẩn bị băng bó vết thương cho những người bị thương nặng nhất.
Nàng vừa thuần thục băng bó vết thương cho người đó, vừa chỉ vào loại thuốc mình mang theo dạy vài người cách băng bó vết thương.
Rất nhanh, mọi người bắt đầu thử làm theo phương pháp mà Hách Tri Nhiễm đã nói.
Lúc này trời đã sáng, những người dân ngoài thôn đang làm công xây trạch gia cho Mặc gia cũng lần lượt đến nơi.
Trước tiên họ kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.
Ở dưới chân núi là nhà trạch mới của Mặc gia, tất cả bọn người Man Di đó đã bị Thất ca dùng thuốc mê làm cho bất tỉnh nằm ngổn ngang ở đó, lại thêm vết m.á.u xung quanh, lập tức làm cho người ta cảm giác như xác c.h.ế.t rải rác xung quanh.
Người gan dạ nhìn thấy hai huynh đệ Mặc gia đang trói những người đó thì thận trọng tiến về phía họ.
"Thất gia, Bát gia, đây là?"
Thất gia quay đầu lại, tuy không biết người nói chuyện với mình nhưng huynh ấy biết đó là người làm công trạch gia của mình.
"Mau, kêu mọi người tới giúp trói những người này lại." Thất ca chỉ vào bọn người man di đang nằm trên mặt đất nói.
Người làm công bị lời của huynh ấy nói mà làm dọa cả người.
"Thất... Thất gia, người c.h.ế.t cũng cần phải trói sao?"
Nhìn vẻ mặt của người vừa nói chuyện này, Thất ca mới nhận ra có sự hiểu lầm.
"Bọn họ chưa chết, chỉ bất tỉnh thôi."
"Thật... thật sự chưa c.h.ế.t à?" Người làm công có chút không dám tin được.
"Đa số đều còn sống hết, chỉ cần trói sống bọn họ là được." Thất ca hiển nhiên có chút lo lắng, bọn man rợ nhiều như vậy mà không có ai phụ giúp, huynh ấy và Bát đệ trói họ đến khi nào xong?
Người làm công thấy vậy, ngơ ngác gật đầu, sau đó quay đi kêu người tới phụ giúp.
Nhiều người tới tham gia, không lâu sau, tất cả bọn người Man Di xâm lược đều bị trói bằng thắt lưng của chính mình.
Ngay sau đó, không cần huynh đệ Mặc gia phân phó, những người làm công tiện thể dọn dẹp hiện trường vụ đánh nhau.
Khi Thất ca và Bát ca bắt đầu giao chiến với nhau, bọn họ cũng không có ý định dễ dàng bỏ qua cho bọn người này, bởi vì, trước khi bọn Man Di này bị trúng thuốc hôn mê, ít nhất đã có một trăm người chết.
Những người còn sống ít nhiều cũng bị thương.
Tình hình như vậy, cho dù không đi chữa trị thì người cũng không c.h.ế.t.
Ngày nay thân phận của Mặc gia chỉ là bá tánh bình thường, thậm chí có thể nói không bằng bá tánh người thường, dẫu sao họ cũng đều là những người bị hạ thánh chỉ tịch thu nhà cửa và đi lưu đày.