Có câu nói dùng người không nghi ngờ, người hiềm nghi không dùng, Phí Nam Vũ vận dụng điểm này rất tốt.
Cũng bởi vậy, trong lịch sử ghi lại khi Phí Nam Vũ tại vị, đào tạo được rất nhiều đại thần đắc lực, cũng vì thế tạo nên một đoạn lịch sử đế quốc thịnh thế hiếm thấy.
Đương nhiên, những thứ này đều là sau đó, trong thư Phí Nam Vũ cũng chỉ là nói Nam Thụy đã lấy được liên lạc âm thầm với hắn ta.
Mặc dù hắn ta không nói quá chi tiết, nhưng Mặc Cửu Diệp cũng có thể xác định, hiện giờ hắn ta và Nam Thụy đã đạt thành nhận thức chung, hắn cũng không dự tính quan tâm quá nhiều cụ thể như thế nào, dù sao đều là chuyện của hoàng gia.
Giờ đây hắn chỉ muốn để gia đình nhỏ của mình có thể thuận lợi vượt qua nguy cơ trước mắt.
Mặc Cửu Diệp đọc thư xong, cũng không lập tức thảo luận nội dung với các huynh trưởng.
Hắn bảo Lương Hạo tạm thời ở lại nơi này chăm sóc Chu Lão Bát, kêu gọi các huynh trưởng lần nữa quay về phòng chính.
Tuy tin tức của Phí Nam Vũ chính xác hơn Mạnh Hoài Ninh, nhưng kế hoạch phòng địch ban đầu cũng không cần thay đổi nhiều hơn.
Mặc Cửu Diệp triệu tập mọi người lại với nhau, cũng chỉ là muốn công bố nội dung trong thư, để trong lòng bọn họ càng hiểu rõ hơn mà thôi.
Cho đến đêm khuya, Mặc Cửu Diệp mới mang Tiểu Bạch về.
Lúc Mặc Cửu Diệp không có ở đây, Hách phu nhân lo lắng nữ nhi trông nom hai tiểu oa nhi quá vất vả, bèn dẫn theo Lý ma ma cùng ở trong phòng của nàng, cho tới khi nữ tế trở về thì bọn họ mới rời đi. Ngày Hách Tri Nhiễm đều ở lại trong phòng nghỉ ngơi, các tẩu tẩu thay phiên nhau tới nơi này giúp đỡ chăm sóc hai hài nhi.
Ban ngày nàng không có việc gì làm, sẽ ngủ một lát.
Cũng bởi vậy, đến lúc này nàng cũng không hề buồn ngủ.
Nàng biết hôm nay Thất ca thuận lợi dẫn những bộ hạ cũ đó về đây, Mặc Cửu Diệp về muộn chắc chắn là vì nguyên nhân này.
Ai ngờ, Mặc Cửu Diệp lại mang theo một tin tức khiến nàng không nghĩ tới.
"Phu quân, chàng là nói đám người Bành đại ca đều đã bị hại ư?"
Hách Tri Nhiễm hoàn toàn không nghĩ tới điều này, nhớ lại ngày trước trên đường lưu đày, tuy ban đầu những quan sai kia hung thần ác nghiệt, nhưng sau đó đối với Mặc gia vẫn luôn chăm sóc có thừa.
Đặc biệt là Bành Vượng, mặc dù lúc đầu không hòa thuận lắm, nhưng về sau bọn họ sống chung hết sức hòa hợp.
Hơn nữa trải qua mấy tháng tìm hiểu, bọn họ cũng biết rõ con người Bành Vượng không tồi.
Nghĩ đến cái c.h.ế.t của hắn ta, trong lòng Hách Tri Nhiễm cảm thấy thương cảm.
Quan sai áp giải bọn họ đi Tây Bắc có mười mấy người, cứ như vậy c.h.ế.t oan, người của hoàng hậu đúng là thủ đoạn độc ác để đạt được mục đích.
Tâm trạng của Mặc Cửu Diệp cũng rất nặng nề, hắn có thể hiểu cảm xúc của tức phụ.
Tuy nhiên, sự việc đã xảy ra, việc bọn họ có thể làm cũng chỉ là tìm cơ hội đi trả thù.
Đêm này, hai phu thê đều không được nghỉ ngơi tốt, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ của Bành Vượng và những quan sai kia, hôm sau Mặc Cửu Diệp đã thu xếp thỏa đáng từ sớm, dẫn theo các huynh trưởng và bộ hạ cùng nhau lên núi.
Hắn vốn còn định để những bộ hạ cũ trở về từ Nam cương nghỉ ngơi vài ngày thật tốt, nhưng kế hoạch không nhanh bằng biến hóa, bây giờ tình thế như vậy, muốn nghỉ ngơi e là không được rồi. Những bộ hạ cũ đến Tây Bắc vẻn vẹn một đêm thì đã yêu thích nơi này.