Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mặc Cửu Diệp, chuyện năm xưa ta cũng là bị cha ta sai khiến, chứ không phải chủ ý của ta, có câu nói oan có đầu nợ có chủ, cho dù ngươi là đòi nợ cũng không thể tìm tới trên đầu ta."

Vừa rồi lúc Mặc Cửu Diệp rắc phấn ngứa, hoàng hậu cách vị trí của hắn gần hơn, bởi vậy độc tính trong cơ thể bà ta nặng hơn Tiết thừa tướng và Tiết Bác.

Giờ phút này bà ta vẫn không nhịn được muốn cười, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, mùi vị không thể nhịn được nữa này đã hoàn toàn khiến tinh thần của bà ta sụp đổ.

Bà ta căn bản không thể mở miệng nói chuyện như phụ tử Tiết gia, chỉ nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp không chớp mắt.

Mặc Cửu Diệp nhìn thấy ánh mắt thâm độc sắp c.h.ế.t tới nơi của hoàng hậu thì nhớ đến các tẩu tẩu trong nhà.

"Tiết thị, độc phụ như ngươi, Mặc gia ta có chỗ nào có lỗi với ngươi, ngươi lại phái người bỏ thuốc cho những tẩu tẩu đáng thương đó của ta?

Thế vẫn chưa thôi, Mặc gia ta đã đến bước đường chịu oan lưu đày, ngươi còn ác độc phái người hạ độc vào trong bữa sáng của bọn ta?"

Bị hỏi đến những thứ này, hoàng hậu cũng không khống chế được nữa bật cười ha hả.

"Ha ha ha... Ai bảo Mặc gia ngươi làm bạn với Nam Kì, chỉ cần là người cản đường Hằng Nhi ta, bổn cung đều sẽ không buông tha, thậm chí có thể khiến các ngươi đoạn tử tuyệt tôn..."

Nghe thấy hoàng hậu chính miệng thừa nhận những việc bà ta đã làm với Mặc gia, cho dù Mặc Cửu Diệp đã biết từ sớm, trước mắt cũng không cách nào làm được lạnh nhạt tự nhiên.

Hắn nhấc chân giẫm lên một bàn tay của hoàng hậu, dùng sức nghiền ép.

"Xem ra hôm nay đúng là không thể hời cho thứ độc phụ như ngươi." Bàn tay hoàng hậu đau đớn, lập tức rên thành tiếng.

"Mặc Cửu Diệp... Ngươi lại dám động tay với bổn cung... Á... Đau c.h.ế.t bổn cung rồi..."

Hoàng hậu kêu la thảm thiết vốn tưởng rằng có thể kinh động lính canh ngục trong thiên lao, ai ngờ bà ta kêu hết một hồi lâu, không thu hút được lính canh ngục gì, ngược lại hù dọa chuột trong phòng giam sợ tới nỗi chạy tán loạn khắp nơi.

Hoàng hậu vốn không còn sức lực gì, sau khi hô vài tiếng cũng đã mất sức, bà ta há miệng thở hổn hển, chỉ có thể phẫn nộ nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp.

Mặc Cửu Diệp không thèm để ý tới bà ta nữa, mà là đi tới trước mặt Tiết Bác.

Y phục trên người Tiết Bác đã rách rưới không thể tả, vết thương lớn nhỏ không đồng nhất rõ rệt có thể thấy.

Mặc Cửu Diệp lần nữa lấy một bình sứ nhỏ ra, nhắm vào một vết thương của Tiết Bác, đổ dược vật trong đó lên, sau đó hắn kéo Tiết Bác tới trước mắt Tiết thừa tướng.

Nghe nói Tiết thừa tướng yêu thương tiểu nhi tử Tiết Bác này nhất, Tiết Bác từ nhỏ ở kinh thành làm xằng làm bậy không ít, đều bị "Từ phụ" này dùng thủ đoạn lôi đình che giấu mất.

Hôm nay hắn phải để Tiết thừa tướng nhìn kỹ, dáng vẻ tiểu nhi tử bảo bối nhất của ông ta sống không bằng c.h.ế.t ở trước mặt ông ta.

Vết thương của Tiết Bác bắt đầu thối rữa với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, sau đó lộ ra một lỗ m.á.u sâu thấy được xương.

Cùng lúc đó, Tiết Bác cũng thốt lên một tiếng kêu thảm thiết đau khổ.

"Cha... Con đau quá, cha mau cứu con..."

Lúc này Tiết Bác nào còn dáng vẻ ỷ vào thế lực nhà mình diễu võ dương oai ở kinh thành trước kia nữa.

Tiết thừa tướng tận mắt nhìn Mặc Cửu Diệp rắc bột thuốc lên vết thương của nhi tử bảo bối, lại trơ mắt nhìn biến hóa đáng sợ của vết thương kia, bỗng chốc hốc mắt đỏ hoe. "Mặc Cửu Diệp, rốt cuộc ngươi muốn sao? Lão phu thừa nhận đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với Mặc gia, đó đều là do một mình lão phu gây nên, không hề liên quan đến Bác Nhi..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK