Hai nha hoàn này, rất trung thành và tận tâm với công chúa, hơn nữa nhìn sức khỏe của tứ công chúa, thì cũng biết là nàng ấy và thái tử Nam Cương không phải là người một nhà.
Nếu như tứ công chúa c.h.ế.t đi, thì hai nha hoàn cũng sẽ không dựa dẫm vào thái tử Nam Cương.
Các nàng ấy cũng không trở về Đại Thuận được, nên không lo lắng chuyện này bị tiết lộ ra ngoài.
Nghĩ đến chuyện này, Mặc Cửu Diệp tiến lên một bước nói.
"Tứ công chúa, ta là Mặc Cửu Diệp."
Nghe thấy giọng nói này, Tứ công chúa cố gắng mở to hai mắt nhìn về phía của hắn, cố gắng nhìn thử hắn là ai.
Bây giờ Mặc Cửu Diệp đang dịch dung, nên hắn biết rằng tứ công chúa sẽ không biết hắn là ai.
Để chứng minh thân phận của mình, Mặc Cửu Diệp lại mở miệng nói.
"Không biết tứ công chúa còn nhớ không, lúc thần hộ tống người đến biên giới của Đại Thuận và Nam Cương, người sai thần dẫn người đi tế bái mộ của Mặc gia."
"Người còn nói, nếu thần không dẫn người đi tế bái mộ của nam nhân Mặc gia, thì người sẽ c.h.ế.t trước mặt của thần, quyết tâm không đi Nam Cương hòa thân."
"khụ, khụ, ngươi là Mặc Cửu Diệp?"
Chuyện này chỉ có Mặc Cửu Diệp biết, lúc đó hắn dẫn nàng ấy đi lên núi tế bái, hơn nữa giọng nói này rất giống Mặc Cửu Diệp.
"Thần vì muốn ở Nam Cương làm một số chuyện, nên phải dịch dung, thần là Mặc Cửu Diệp đây."
Lần này Tứ công chúa đã biết hắn là Mặc Cửu Diệp.
Hai tay nàng ấy cố gắng dùng hết sức lực, muốn ngồi dậy.
Hách Tri Nhiễm thấy vậy, liền bước lên nói: "Công chúa nằm xuống đi, cố gắng giữ sức khỏe."
Bây giờ Tứ công chúa chỉ cần dùng hết lực sực, thì xem như đang dùng chút sức cuối cùng của mình.
Công chúa cũng đã biết rõ sức khỏe của mình, mặc dù không biết nàng là ai, nhưng khi nhìn thấy nàng đi cùng Mặc Cửu Diệp, nên biết nàng là người của hắn, nên rất nghe lời, không có cử động tay chân nữa.
Hách Tri Nhiễm dò hỏi: "Công chúa bị người ta hạ cổ?"
"Làm sao ngươi lại biết?" Tứ công chúa thấy bất ngờ.
Độc cổ trên người của nàng ấy, là cho phép người ta hạ độc, ngay cả thái y cũng không nhìn ra.
Người nam tử gầy yếu đang đứng trước mặt nàng ấy, không thể khinh thường được.
Hách Tri Nhiễm khoanh tay trước ngực:
"Mặc kệ ta là ai, cũng mong công chúa nói cho ta biết."
Ánh mắt của công chúa hơi né tránh, nhìn qua nàng biết công chúa không muốn trả lời câu hỏi của nàng.
"Chuyện này không phải là việc ngươi có thể biết."
Tứ công chúa đã nói như thế, nhưng Hách Tri Nhiễm cũng đã biết rồi.
Nhưng vì sao công chúa lại trúng độc cổ?
Độc cổ ở trên người của nàng ấy có liên quan đến tiên sư Tư Manh mà nàng đang tìm hay không?
Chuyện này Hách Tri Nhiễm muốn hỏi cho rõ ràng. Đầu tiên nàng nhìn qua Lan Nhi, rồi nhìn về phía hai nha hoàn khác, hai nha hoàn sợ hãi không dám nhìn vào gương mặt của nàng, nhưng nàng đã biết, hai nha hoàn này cũng biết một số chuyện.
Nếu tứ công chúa không nói, thì nàng sẽ đi hỏi hai nha hoàn này.
Trong khi Hách Tri Nhiễm đang suy nghĩ nên làm thế nào, thì Lan Nhi đã quỳ gối xuống bên cạnh giường của Tứ công chúa.
"Công chúa, đã sắp đi rồi, người còn giấu làm gì nữa, hai người ở đây đều là người Mặc gia, người vì Mặc gia mà làm nhiều chuyện như thế, bây giờ vẫn không chịu nói ra sao?"
"Khụ khụ khụ."