Phía Đường Minh Duệ, có Mặc Cửu Diệp thu xếp người làm khối băng, với thời gian hai ngày, phòng đông lạnh đã hoàn thành, tuy trông vẻ ngoài hơi đơn sơ, nhưng trong phòng lại có khoảng trời riêng.
Con người đi vào chỉ là một chốc lát thì sẽ lạnh đến nỗi ôm thân thể chạy ra, nhiệt độ như vậy cũng không cần dùng nhiệt kế gì đó để đo lường, chỉ biết sau khi bỏ bắp vào trong, chẳng mấy chốc thì sẽ đông cứng.
Từ khi xây xong phòng đông lạnh, Đường Minh Duệ hưng phấn tới mức suýt nữa hét to.
Hắn ta lại sở hữu phòng đông lạnh thuộc về mình ở mùa này.
Đương nhiên, công nhân và nguyên liệu chế biến đá sử dụng trong phòng lạnh toàn bộ là do Mặc Cửu Diệp cung cấp, cho dù hắn không nói, Đường Minh Duệ cũng sẽ không để hắn làm uổng công.
Dưới sự hiệp thương của hai bên, hai người quyết định, hai người chia thành bốn sáu về khoản thu nhập của bắp tươi, Mặc gia chiếm sáu phần, Đường Minh Duệ lấy bốn phần.
Mặc Cửu Diệp không hề có ý kiến với điều này, tuy mùa này hiếm thấy khối băng, nhưng đối với hắn và Hách Tri Nhiễm, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, hơn nữa còn không cần lo lắng vấn đề chi phí giá thành quá cao.
Hách Tri Nhiễm chỉ là mua mấy trăm đồng quặng trên ứng dụng mua sắm Taobao, bèn tạo thành một phòng băng, cho dù sau này cần tiếp tục bổ sung đá, cũng là dùng một lượng quặng cực ít, căn bản không tính là giá thành gì.
Bọn họ vì thế thu được thêm một phần lợi nhuận, quả thực đừng quá thích hợp.
Vì là phương thức hợp tác, bắp tươi đưa đến chỗ Đường Minh Duệ cũng không cần hắn ta trả tiền hàng, chỉ chờ hắn tạo ra lợi nhuận đưa phần chia tới cho Mặc gia là được.
Tuy không có thu tiền hàng, nhưng Mặc Cửu Diệp làm việc cũng không phải chẳng biết gì.
Hắn tính toán kích thước phòng băng của Đường Minh Duệ, ít nhất có thể chứa năm vạn cân bắp tươi.
Đường Minh Duệ lợi dụng thời gian hai ngày, điều động xe đến Mặc gia vận chuyển bắp tươi, quả nhiên đúng như dự tính, tổng cộng vận chuyển hết năm vạn cân.
Số bắp còn lại phơi nắng xong, đã có thể tách hạt.
Trùng hợp chỗ Hồ Thông cũng đã giúp đỡ chế tác hai máy lắc tay tách hạt.
Mặc Cửu Diệp dẫn theo người tiến hành cân hạt bắp chừa sẵn để chuẩn bị cân nặng, sản lượng mỗi mẫu lần nữa khiến mọi người ở đây ngây người.
Sau khi tách hạt bắp, sản lượng đạt tới một ngàn hai trăm cân, con số này gần như dự đoán của Hách Tri Nhiễm.
Mạnh Hoài Ninh cũng có mặt, hắn ta nắm lấy Mặc Cửu Diệp kích động đến mức nói năng lộn xôn.
"Cửu ca, thiên hạ... Không... Là bách tính Doãn thành có phúc khí, có phúc khí..."
Mặc Cửu Diệp vỗ nhẹ bờ vai của hắn ta.
"Ừm, mùa đông năm sau, dân chúng Doãn thành không cần lo lắng đói bụng nữa."
Tây Bắc có rất nhiều đất canh tác, chỉ là vì chất đất, mặc cho trồng trọt gì, trước sau sản lượng cũng không lên được.
Bắp có từ không gian thì khác, không chỉ không chọn chất đất mà còn không bị ảnh hưởng bởi khí hậu, chỉ cần không phải mùa màng hạn hán, đảm bảo có thể đạt được mùa bội thu.
Đầu xuân Mặc gia trồng hoa màu, chủ yếu là lấy bắp làm chính.
Lúc trước bọn họ cũng không nghĩ tới quan phủ sẽ thu mua bắp làm hạt giống ăn vào năm sau, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp chỉ suy nghĩ sản lượng bắp cao, có thể làm nguyên liệu cho món chính, bọn họ sống ở Tây Bắc, nhà mình sống tốt rồi, dù sao cũng không thể nhìn bách tính xung quanh đói bụng.
Cho nên bọn họ lựa chọn trồng thật nhiều bắp, chính là dự định giúp những dân chúng nghèo khổ kia.