Quy củ cổ đại là trong nhà có trưởng bối, sau khi ra ngoài về thì phải chào hỏi một tiếng trước, vì thế Hách Tri Nhiễm đến gian phòng của Mặc lão phu nhân trước.
Lúc này Mặc Hàm Nguyệt cũng chạy tới, giơ con thỏ nhỏ trong lòng ra cho nàng xem.
Thấy con thỏ nhỏ, lúc này Hách Tri Nhiễm mới nhận ra, nàng không thấy Cơm Nắm đâu.
"Hàm Nguyệt, Cơm Nắm đâu rồi?"
Nhắc tới Cơm Nắm, Mặc Hàm Nguyệt thở dài một hơi.
"Tẩu không biết đâu cửu tẩu, tên tiểu tử này thích ở cạnh tẩu, khi tẩu không có ở đây, nó sẽ chạy lên núi.
Ta vốn muốn ngăn cản, nhưng sau đó Ngũ ca nói cho ta biết, Cơm Nắm thích đi chơi trong núi, buổi tối sẽ tự trở về."
Nàng ấy vừa dứt lời, chỉ thấy một cục tròn vo đen trắng chạy vào cổng.
Cơm Nắm chạy thẳng đến chỗ Hách Tri Nhiễm, ôm lấy mắt cá chân của nàng mà làm nũng trước mặt mọi người.
Hách Tri Nhiễm cưng chiều cúi người ôm lấy.
"Cơm Nắm, hôm nay ngươi chạy đi đâu chơi vậy?"
"Gru... Gru... Cơm Nắm cọ cọ trong lòng Hách Tri Nhiễm, còn phát ra tiếng kêu thoải mái.
Hách Tri Nhiễm biết, tiểu tử này đang làm nũng với mình, ôm nó trong lòng đung đưa đung đưa.
Không biết có phải tiểu tử mệt mỏi quá không mà mới đung đưa mấy cái đã lăn ra ngủ.
Hách Tri Nhiễm quyết định ôm nó cùng đi đến phòng của Mặc lão phu nhân.
Những tẩu tẩu khác nghe thấy tiếng cũng chạy tới.
Vì tất cả mọi người đều ở đây, Hách Tri Nhiễm liền giải thích tỉ mỉ chuyện đã xảy ra hôm nay cho bọn họ nghe.
Ngoài sân, lúc Mặc Sơ Hàn ở vén rèm xe lên đã hoàn toàn bị kinh ngạc tới nỗi ngây người.
"Cửu đệ, sao bọn đệ mua nhiều đồ vậy?"
"Bát ca, rất nhiều đồ trong đây đều được mua từ chỗ người phương Tây, còn có hải sản mua từ tay ngư dân, thịt này thì mua ở trên chợ..."
Bây giờ, hai vợ chồng Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đang làm chuyện giống nhau.
Hắn cũng đang nói chuyện hôm nay cho bát ca nghe.
Hai người vừa nói vừa dọn hàng hóa trong xe xuống, trực tiếp chuyển đến phòng tạp vật ở sân sau.
Lúc này, các tẩu tẩu cũng đã nghe Hách Tri Nhiễm kể lại xong, chuẩn bị đi xem những món ăn mới mà Hách Tri Nhiễm nói.
Mặc Hàm Nguyệt ôm con thỏ nhỏ trong lòng, Hách Tri Nhiễm cũng dứt khoát giao Cơm Nắm cho nàng ấy trông, dẫn theo Mặc lão phu nhân và các tẩu tẩu đến phòng tạp vật ở sân sau.
Mùa này buổi tối lạnh hơn ban ngày rất nhiều.
Lúc này, mấy người đi ra khỏi căn phòng ấm áp, lập tức rùng mình một cái.
Nhị tẩu nhịn không được nói rằng: "Khí trời Tây Bắc này đúng là quá lạnh."
Hách Tri Nhiễm cũng cảm thấy rất lạnh.
Thời tiết lạnh ăn cái gì?
Đương nhiên là lẩu. Nàng xuyên đến đây đã được mấy tháng, vẫn chưa được ăn một bữa lẩu ngon nào.
Hôm nay bọn họ mang về thịt dê và bò tươi non, nên vừa khéo được hưởng thụ một phen.
Khi các nữ quyến đến phòng tạp vật, thấy đồ ăn chất đống nhiều như vậy, ai cũng vô cùng vui mừng.
Khi ở phủ Quốc Công, trong nhà kho cũng chưa từng sắm nhiều đồ ăn ngon như vậy.
Vừa nãy cửu đệ muội còn nói, đồ ăn bọn họ mang về hôm nay, rất nhiều đồ đều được mua từ người phương Tây, đều là đồ các nàng chưa từng được thấy.
Thấy nhiều nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy, bát tẩu ăn hàng có biểu hiện tích cực nhất.
"Cửu đệ muội, muội nói xem tối nay chúng ta ăn gì, bây giờ chúng ta liền bắt tay vào làm."
Mặc lão phu nhân cũng tán thành lời của bát tẩu: "Ừ, để cửu đệ muội của các con sắp xếp đi, các con phụ trách giúp đỡ."