Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ là do bọn họ thích nhiệt độ trong không gian hơn, hai tiểu huynh muội đều không khóc rống.

Hách Tri Nhiễm khẽ động ý niệm, giường trẻ em mua ở ứng dụng mua sắm Taobao giúp hai hài nhi vào mấy hôm trước đã xuất hiện trước mắt.

Hai người nhẹ nhàng đặt các bảo bối lên trên giường, Mặc Cửu Diệp thì đi vào phòng y tế chuẩn bị sữa bột cho hai đứa con của hắn.

Lúc này, Cơm Nắm đang chơi đùa trong rừng trúc cũng đã nghe thấy tiếng động bên này.

Vì Hách Tri Nhiễm sinh đẻ, lần đầu tiên lâu như vậy không có ra vào không gian.

Có lẽ là vì thời gian dài Cơm Nắm không gặp được chủ nhân, tốc độ chạy về phía nàng nhanh hơn mọi khi rất nhiều.

Bốn cái chân ngắn nhanh chóng di chuyển qua lại, quả đầu to tròn vo còn không ngừng đong đưa.

Cơm Nắm chạy đến gần chủ nhân, lập tức cảm nhận được một luồng khí tức xa lạ.

Cũng vì vậy, nó cũng không đ.â.m đầu vào lòng chủ nhân như trước kia, mà là thắng gấp ở khoảng cách hơn một mét với Hách Tri Nhiễm.

Sau đó tiểu tử kia bắt đầu tìm kiếm xung quanh nguồn gốc của luồng khí tức xa lạ này, cuối cùng nó dừng lại tâm mắt ở trên người hai tiểu oa nhi.

Hách Tri Nhiễm buồn cười nhìn một loạt động tác của Cơm Nắm, nàng biết tiểu gia hỏa nhất định đã cảm nhận được xa lạ.

Nàng vẫy tay với Cơm Nắm, sau đó chỉ vào hai đứa con của mình kiên nhẫn giải thích.

"Cơm Nắm, bọn họ đều là con của ta." Trong lúc nói chuyện, Hách Tri Nhiễm bế Trụ Nhi ở gần nàng nhất lên, sau đó cẩn thận đưa đến trước mặt Cơm Nắm cho nó xem.

"Ngươi xem, cậu ấy có phải rất đáng yêu hay không." Vì có thể cho Cơm Nắm nghe hiểu, nàng còn chỉ vào bụng dưới đã trở nên bằng phẳng của mình.

"Bọn họ vốn nằm ở chỗ này, hiện tại sinh ra rồi..."

Có vẻ như Cơm Nắm đã nghe hiểu, thốt lên một loạt tiếng dê kêu.

Hiện giờ Hách Tri Nhiễm đã có thể phân biệt được hàm nghĩa đại khái tiếng kêu của Cơm Nắm, nàng biết, Cơm Nắm phát ra tiếng dễ kêu có nghĩa là vui mừng, nói cách khác, rất có thể nó đã nghe hiểu lời của mình.

Tuy nhiên, nàng vẫn phải nhắc nhở.

"Cơm Nắm, ngươi phải nhỏ tiếng tí, bọn họ đều đang ngủ, đánh thức sẽ khóc đấy."

Cơm Nắm đang chuẩn bị phát ra tiếng kêu đáp lại chủ nhân, để chứng tỏ nó nghe hiểu.

Nhưng chẳng mấy chốc hình như nó nhận ra điều gì đó, hai bàn tay đen lông nhung đại che miệng lại, nuốt tiếng sắp thốt lên trở về.

Hách Tri Nhiễm vui mừng bởi sự chu đáo của Cơm Nắm, nàng đưa tay sờ đầu nó.

Cơm Nắm được chủ nhân vỗ về, lại hồi phục dáng vẻ hoạt bát.

Nó tiến về phía trước, hai tay ôm lấy bắp chân của Hách Tri Nhiễm, đầu vươn cao nhìn tiểu oa nhi trong lòng nàng.

Nhìn một hồi, nó sáp quả đầu nhỏ lại, đồng thời cũng thè lưỡi ra.

Hách Tri Nhiễm biết, hành động của Cơm Nắm là đang chứng tỏ nó thích Trụ Nhi.

Chỉ là, tạm thời cách biểu hiện yêu thích này vẫn chưa thích hợp dùng ở trên người Trụ Nhi.

"Cơm Nắm không được, cậu ấy còn quá nhỏ."

Động tác của Cơm Nắm lúng túng dừng lại, dễ nhận thấy là cảm thấy chủ nhân rất cụt hứng.

Nhưng chỉ chốc lát thì nó lại thay đổi mục tiêu, bò lên giường em bé mà Minh Châu đang nằm, duỗi quả đầu to tròn vo ở đó nhìn. Hách Tri Nhiễm không bài xích Cơm Nắm thích hai đứa con của mình, chỉ cần nó không có hành động quá đáng, nàng đều sẽ không ngăn cản.

Có thể xác định từ ánh mắt của Cơm Nắm, nó vô cùng thích hai nhóc kia.

Mặc Cửu Diệp lấy sữa bột về, tuy mùi vị này khác với thành phần sữa thau nó uống ngày thường, nhưng mùi thơm sữa vẫn giống nhau như đúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK