Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như bản thân cũng bất cẩn mà trực tiếp nói ra những điều này trước mặt đám quan sai kia như vậy, chỉ sợ chút bí mật giữa bọn họ kia ngay lập tức sẽ bị lật tẩy rõ ràng.

"Vương gia thật sự tính nói chuyện ở nơi này sao?"

Bị nhắc nhở như vậy, Nam Thụy mới ý thức được, nơi này không chỉ có hộ vệ mà hắn ta mang đến, còn có cả đám quan sai kia nữa, quả thực là hắn ta quá bất cẩn.

Nam Thụy lập tức xoay người: "Ngươi theo bổn vương qua đây."

Sau khi Mặc Sơ Hàn đuổi mấy tên quan sai bị dọa sợ kia đi, liền nhanh chóng đuổi theo Nam Thụy rồi rời đi.

Hai người trực tiếp đi tới một tòa tửu lâu ở gần đấy, đặt một phòng đơn.

Đối mặt với Nam Thụy, Mặc Sơ Hàn có chút không khách khí, trực tiếp ngồi xuống.

Nam Thụy cũng không tức giận, tự mình ngồi xuống đối diện với hắn ta, trầm tư trong chốc lát, hắn ta chủ động mở miệng nói.

"Lần này bổn vương tới Tây Bắc, chính là muốn tìm ngươi."

Mặc Sơ Hàn nghe thấy hắn ta nói như vậy, cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn.

"Không biết Thụy Vương điện hạ tìm ta có chuyện gì?"

Nam Thụy cũng không tính vòng vo thêm nữa, trực tiếp cầm bình sứ nhỏ trong tay đặt lên trên bàn.

"Trong chiếc bình này đang chứa một con cổ mẫu của cổ con rối.

Mặc Sơ Hàn nhướng mày, biết rõ còn cố hỏi: "Cái này có quan hệ gì với ta?"

Nam Thụy bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

"Thật ra thì cái gì ngươi cũng biết cả rồi, tại sao còn muốn bản vương phải nói rõ ràng ra cơ chứ?”

Mặc Sơ Hàn cười nhạo một tiếng, cũng không tính chơi trò thách đố nữa. "Nam nhi của Mặc gia ta vì để bảo vệ ranh giới biên cương của Đại Thuận mà tắm m.á.u nơi sa trường, hiện giờ đã lưu lạc tới độ cả nhà phải đi lưu đày, chẳng lẽ còn có thể tạo thành uy h.i.ế.p cho kẻ nào sao?"

Nam Thụy nghe thấy thế vội vàng giải thích: "Ngươi hiểu nhầm rồi, nơi này của ta không hề có ý bất lợi đối với Mặc gia."

"Một khi đã như vậy, bây giờ tại hạ liền cáo từ." Mặc Sơ Hàn đứng dậy liền tính đi ra ngoài.

Nếu đã không có ý gây bất lợi cho Mặc gia, mặc kệ Thụy Vương có mục đích gì, hắn ta cũng không có ý định tháp tùng.

Còn về chuyện bản thân được cửu đệ muội giải cổ, hắn lại càng không muốn giải thích cho Nam Thụy.

Nam Thụy thấy Mặc Sơ Hàn thật sự muốn đi, liền vội vàng đứng dậy cản người lại.

"Ta cũng là chịu sự áp chế của người khác, ngươi ngồi xuống trước đi, nghe ta nói xong đã."

Mặc Sơ Hàn liếc mắt nhìn Nam Thụy một cái, có chút không cam lòng ngồi xuống.

Nam Thụy chỉnh đốn lại một phen rồi mở miệng: "Ngươi đừng thấy hiện giờ cổ mẫu nằm trong tay của ta, cổ con rối trên người ngươi không phải là do ta hạ.

Ngươi cũng biết đấy, mẫu phi của ta không được sủng, từ nhỏ tới lớn cảm giác tồn tại ở trong cung của ta rất thấp, ta cũng hiểu rõ bản thân không có tài năng để làm bậc đế vương, bởi vậy từ đó tới nay ta vẫn luôn cố ý tránh né việc tranh đấu trên triều chính.

Cho dù có như vậy, ta vẫn bị người ta nhắm vào."

Nói xong, Nam Thụy lại giơ bình sứ trong tay lên cho Mặc Sơ Hàn xem.

"Chính là chủ nhân trước kia của cổ mẫu này, hắn ta dùng mẫu phi để áp chế ta, muốn ta làm việc thay cho hắn, những việc có liên quan đến ta mà ngươi nhìn thấy hoặc nghe thấy, đều không phải là chủ ý của ta”

Nam Thụy vừa dứt lời, cửa phòng đã bị người ta gõ vang, thị vệ tiến vào bẩm báo: "Vương gia, cửu gia của Mặc gia cùng phu nhân của hắn đã tới." Nam Thụy không ngờ được rằng, lúc này Mặc Cửu Diệp sẽ tới đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK