Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiệm vụ của bọn họ đã trì hoãn quá nhiều thời gian di chuyển, nếu không tăng tốc, e rằng không đưa được tù nhân về Tây Bắc trong thời gian quy định.

Gần một giờ sau khi Trương Thanh dẫn mọi người đi, hắn ta thở không ra hơi chạy về.

"Lão đại, nước dưới chân núi đã rút gần hết, ta thử rồi, chỗ sâu nhất cũng không quá đầu gối. Còn nữa, huyện lệnh đại nhân huyện Đông Phong còn đích thân đưa người tới đây để cứu trợ thiên tai, t.h.i t.h.ể dưới nước đã được họ vớt lên một phần."

Nghe tin quan huyện Đông Phong đích thân đến cứu trợ, Bành Vượng liền nghĩ đến đề nghị của Hách Tri Nhiễm.

Đó chính là, nếu những t.h.i t.h.ể này không được hỏa táng kịp thời, sẽ rất dễ dẫn đến bệnh dịch hoành hành.

Nghĩ đến đây, Bành Vượng cảm thấy đích thân hắn ta phải đi nói chuyện với huyện lệnh về chuyện này.

Dù sao chuyện này cũng là do hắn ta nghe Hách Tri Nhiễm đề cập, vì vậy Bành Vượng quyết định đưa nàng và Mặc Cửu Diệp đi cùng.

Sau khi bố trí xong chuyện ở đây, ba người vội vội vàng vàng xuống núi.

Khi xuống đến chân núi, đập vào mắt họ là một mớ hỗn độn.

Những ngôi nhà trong thôn trang bị lũ cuốn trôi hoàn toàn, có hơn chục xác người lập lờ trôi dưới làn nước đục.

Ngoài ra, một số vật dụng trong nhà người dân cũng bị lũ cuốn trôi khắp nơi.

Ở phía xa, một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục quan huyện lệnh đang chỉ đạo một đám thuộc hạ khiêng những t.h.i t.h.ể đó lên vị trí cao hơn.

Khi đám Hách Tri Nhiễm quan sát huyện lệnh, thì ánh mắt của huyện lệnh cũng hướng về phía họ.

Nếu không phải Bành Vượng đang mặc quan phục, có lẽ hắn ta sẽ cho rằng những người này là thôn dân may mắn sống sót ở gần đó.

Huyện lệnh dặn dò thuộc hạ vài câu, rồi lội nước đi về phía mấy người kia.

Ở bên này Bành Vượng cũng vậy, hắn ta đưa Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp đến chào hỏi huyện lệnh.

Khi hai bên cách nhau không xa, huyện lệnh và Bành Vượng cùng lúc nhận ra đối phương.

Gặp được người quen, Bành Vượng có vẻ rất hồ hởi.

"Có phải Mạnh lão đệ không?"

Mạnh Hoài Ninh nắm tay thành quyền về phía Bành Vượng nói: "Bành đại ca, đã lâu không gặp."

Thấy vẫn còn cách Mạnh Hoài Ninh mười mấy mét, Bành Vượng vừa bước đi vừa thấp giọng giới thiệu với Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.

"Vị này là cháu trai của Mạnh Các lão từ thời tiên hoàng, tên là Mạnh Hoài Ninh."

Mặc Cửu Diệp không quen biết Mạnh Hoài Ninh, nhưng hắn không xa lạ gì với Mạnh Các lão mà Bành Vượng nói.

Mạnh Các lão luôn là cánh tay phải của tiên hoàng, có thể nói là đại thần quan trọng nhất của triều Đại Thuận.

Cho đến khi Thuận Vũ Đế lên ngôi, để độc chiếm quyền lực, lấy lý do Mạnh Các lão đã già yếu, lệnh cho ông ấy về quê dưỡng lão.

Không lâu sau, có tin Mạnh Các lão c.h.ế.t vì bệnh tật trên đường trở về quê hương.

Hiểu biết của Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp hoàn toàn trái ngược, nàng không biết nhiều về chuyện của Mạnh Các lão, nhưng nàng không xa lạ gì với cháu trai của ông ấy, Mạnh Hoài Ninh.

Phí Nam Vũ khi còn nắm quyền có thể tạo ra quốc gia mạnh nhất, không thể thiếu công lao của Mạnh Hoài Ninh.

Người này suy nghĩ cởi mở, giỏi tiếp thu cái mới, thường đưa ra những kiến nghị táo bạo với Phí Nam Vũ.

Phí Nam Vũ biết dùng người tài, hắn ta đã cho Mạnh Hoài Ninh một không gian vô cùng rộng lớn để phát triển.

Hách Tri Nhiễm nhanh chóng ôn lại kiến thức trong đầu, những gì bản thân biết về Mạnh Hoài Ninh, nhìn Mặc Cửu Diệp, nói bằng giọng chỉ có hai người họ nghe được: "Mạnh Hoài Ninh rất đáng để kết bạn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK