Mặc lão phu nhân thấy thế vội vàng giới thiệu nói: "Lão gia, đây là A Thụy và Mai phu nhân."
Bà cũng không nói thẳng thân phận thật sự của Nam Thụy và Đức phi, đây cũng là Nam Thụy đã từng dặn, về sau lại không phải Thụy Vương và Đức phi nương nương gì.
Đoán chừng Mặc Kình nhìn thấy hai người cũng quen mặt, chỉ cần bà thoáng nhắc tới, chắn chắn sẽ nhận ra.
Mặc Kình có chút xa lạ với xưng hô này, nhưng ông rất hiểu lão thê nhà mình, và có thể giới thiệu người như vậy cho mình, nhất định là người ông quen biết.
Vì thế, Mặc Kình nhìn chăm chú mẫu tử Nam Thụy, thật lâu sau, ông mới có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời cũng cảm giác được một tia không thể tưởng tượng.
Nếu chỉ có một người nhìn quen mặt còn chưa tính, nhưng hai người đều là người quen mắt đứng chung một chỗ, vậy không thể không khiến Mặc Kình tin tưởng, người trước mắt chính là Thụy Vương điện hạ cùng Đức phi nương nương đương triều.
Chỉ là không biết, sao Mộc Tử Lý này lại xuất hiện ở nơi cằn cỗi Tây Bắc này?
Cũng khó trách Mặc Kình thầm nói, trên đường từ Tây Cảnh trở về, ở trong xe ngựa ông vẫn luôn là mê man, vì để ông nghỉ ngơi thật tốt, mấy nhi tử cũng không nói cho ông quá nhiều chuyện.
Trở lại thôn Tây Lĩnh, người một nhà thương lượng chuyện nuôi quân đội, sau đó lại chuẩn bị tiệc đoàn viên, bởi vậy, chuyện Nam Thụy và Đức phi ở Tây Bắc Mặc Kình cũng không biết.
Lại nhìn người nhà của mình và hai vị lão hữu, nhìn thấy mẫu tử Nam Thụy đều là một bộ dáng thấy nhiều không trách, có thể thấy được, bọn họ có thể xuất hiện ở thôn Tây Lĩnh đều không kỳ quái. Mặc dù trong lòng có vô số nghi vấn, Trên mặt mặc kình vẫn cố gắn duy trì bình tĩnh.
Khi lão thê giới thiệu gọi bọn họ là A Thụy và Mai phu nhân, trong đó nhất định có ẩn tình gì đó, ông cũng không thể phá hỏng.
"Ha ha ha... Hoan nghênh hoan nghênh, vừa lúc hôm nay trong nhà có tiệc đoàn viên, mau mời ngồi vào ghế."
Không thể đứng lên, chỉ có thể làm ra một thủ thế mời.
Về phần ghế thủ vị, ông cũng không tính nhường cho ai.
Hiện giờ Mặc Kình không có ấn tượng tốt gì với họ Nam, gương mặt tươi cười đón chào cũng là không muốn làm hỏng không khí hiện trường.
Về phần tương lai muốn đối đãi mẫu tử Nam Thụy bọn họ như thế nào, còn phải hỏi rõ ràng tình huống lại ra định đoạt.
Nam Thụy luôn đều là một người hào hoa phong nhã, mặc dù lúc làm Vương gia, cũng khiêm tốn đãi nhân.
Thấy Mặc Kình mở miệng, hắn ta đỡ Đức phi hào phóng ngồi ở vị trí dưới Mặc Kình và Mặc lão phu nhân, hơn nữa ngồi ở vị trí kia, ở trên mặt hắn ta không hề có cảm giác nhìn không khoẻ gì.
Giờ phút này chẳng những Mặc Kình kỳ quái tình huống của mẫu tử Nam Thụy, Mặc Quân Duệ và Mặc Gia Thành cũng tò mò.
Nhưng bọn họ như Mặc Kình, ở trước mặt như vậy nhiều người, cố gắng khống chế tốt quan tâm, tính đợi khách nhân đi về sau đó lại dò hỏi.
Không nghĩ tới, ở lúc Nam Thụy ăn cơm, lại chủ động nói về tình huống của mình.
Trong lúc nhất thời Mặc Kình cũng không thể phán đoán rốt cuộc Nam Thụy là thật sự chán ghét với quyền lợi, hay là có mưu đồ khác, tóm lại, ông không thể làm được tin tưởng hoàn toàn với việc này.
Hiện giờ tình huống trong nhà đã bị người ta biết được rõ ràng, xem ra, chuyện lặng lẽ nuôi một quân đội cần phải nhanh chóng. Thế đạo này, lòng người khó dò, ai có thể hoàn toàn đọc hiểu tâm tư của ai? Đương nhiên, ở trước mặt mẫu tử Nam Thụy, Mặc Kình cũng không biểu hiện ra bất kì khác thường gì, vẫn nhiệt tình khoản đãi lai khách.