Có thể nói, từng cử chỉ hành động của hai nhóc đều dẫn dắt trái tim của cả nhà, nghiêm trọng hơn, chỉ cần Minh Châu nhăn cái mũi nhỏ, mọi người đều hết sức khẩn trương...
Hách phu nhân và Hách Tử Minh thương lượng, kế hoạch ban đầu là chờ hai tiểu oa nhi đầy tháng, hai mẫu tử bọn họ khởi hành hồi kinh.
Kết quả vì không nỡ, hết lần này tới lần khác kéo dài thời gian.
Giờ phút này hai mẫu tử ngồi trong viện của Hách Tri Nhiễm bàn bạc việc này.
"Nương, đoán chừng nếu chúng ta không trở về nữa, bên cha chắc chắn sẽ sốt ruột." Trong giọng nói của Hách Tử Minh có thành phần thăm dò, Hách phu nhân cũng không có phát hiện.
"Lúc Nhiễm Nhiễm thuận lợi sinh nở, chẳng phải con đã viết thư cho ông ấy sao? Có gì sốt ruột chứ, hơn nữa, ở nơi này chẳng những có thể nhìn thấy Nhiễm Nhiễm, còn có Trụ Nhi và Minh Châu đáng yêu, quay về kinh thành không nhìn thấy ba mẫu tử bọn họ, ta nhất định sẽ nóng ruột nóng gan bởi điều này." Hách phu nhân tỏ vẻ mặt đầy u sầu.
Bà ấy không muốn rời xa nữ nhi, kinh thành đến tây bắc xa như vậy, hơn nữa bây giờ tình thế trong triều khẩn trương, bà ấy là gia quyến của trọng thần, muốn lại rời khỏi kinh thành chắc chắn sẽ có tai mắt nhìn chằm chằm.
Huống hồ tuổi tác của bà ấy cũng càng ngày càng lớn, không biết về sau còn có thể chịu đựng xóc nảy trên đường đến Tây Bắc thăm nữ nhi và hai ngoại tôn hay không.
Hách phu nhân nghĩ đến đây, không khỏi lã chã rơi nước mắt.
"Tử Minh, trước đây là ta và cha con khăng khăng để Nhiễm Nhiễm gả vào Mặc gia, nếu không phải hai ta cố chấp, Nhiễm Nhiễm cũng sẽ không rời khỏi bên cạnh chúng ta.
Tuy hiện tại nàng ấy sống khá, thậm chí còn thư thái hơn lúc chúng ta ở kinh thành, nhưng nương vẫn áy náy với việc này."
Hách phu nhân nói những lời này, Hách Tử Minh làm sao không biết?
Lúc trước muội muội không đồng ý gả vào Mặc gia, mặc dù hắn ta không có giúp đỡ cha mẹ cùng cho nàng sử dụng thuốc mê, nhưng cũng không có kịp thời đi ngăn cản.
May mắn cuộc sống ngày nay của muội muội không tồi, người nhà phu quân đều thuần hậu, nhưng dù sao muội muội cũng là gả đi xa, hắn ta và mẫu thân rời khỏi, muốn lại gặp mặt nào có dễ dàng như thế kia?
"Nương, con hiểu tất cả những gì người nói, con cũng từng suy nghĩ, con không có ý định quay về kinh thành."
"Con không dự tính trở về kinh thành ư? Con muốn làm gì?" Hách phu nhân hơi khó hiểu.
Tuy nhi tử âm thầm có thân phận thánh thủ phụ khoa, nhưng dù sao ngoài mặt cũng là triều đình mệnh quan, thân phận như hắn ta, có thể rời khỏi kinh thành một quãng thời gian cũng đã là khó có được, sao còn nổi lên ý nghĩ không muốn trở về chứ?
"Nương, con đến bây giờ mới hiểu được, những thứ ngươi lừa ta gạt trên quan trường không thích hợp con, đặc biệt là sau khi đến Tây Bắc, con thấy mỗi ngày những huynh trưởng Mặc gia trải qua cuộc sống giản dị lại không mất phong phú đó, khiến con một mực lâm vào do dự không thể quyết.
Mấy ngày nay con vẫn luôn ngẫm nghĩ một vấn đề, đó chính là con muốn gì.
Giờ đây con đã biết, con có thể nói một cách rất có trách nhiệm rằng con thích cuộc sống tự túc và không ràng buộc này."
Trong lúc hai mẫu tử nói chuyện, Lan Nhi xách theo một rổ nho khổng lồ đi vào viện. Hách Tử Minh nhìn thấy Lan Nhi, thoáng chốc khuôn mặt đỏ bừng. Ánh mắt của Lan Nhi nhìn Hách Tử Minh cũng có phần né tránh, chỉ là, từ nhỏ học quy củ ở trong cung khiến nàng ấy giữ đoan trang theo thói quen.