Kết quả là lần đầu tiên cả hai cùng chìm vào giấc ngủ sâu đến vậy. Dù đã uống melatonin nhưng đồng hồ sinh học của Hách Tri Nhiễm vẫn cực kỳ chính xác.
Vào đúng thời gian đó, nàng đã muốn tỉnh giấc.
Tuy nhiên, hôm nay lại khác trước kia, nàng cảm giác như bị nhốt trong một cái lò lửa lớn.
Nàng nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận, khuôn mặt như bị ấn vào một nơi cứng rắn, cơ thể như bị vật gì đó nặng nề giữ lại.
Nàng đột nhiên mở mắt ra, thứ nàng nhìn thấy là bộ n.g.ự.c của người đàn ông.
Khuôn mặt của hắn ở ngay đây, vật nặng đè lên người nàng hóa ra lại là tay và chân của Mặc Cửu Diệp.
Sau đó lại nhìn cánh tay có chút tê dại của mình đang ôm lấy eo Mặc Cửu Diệp.
Ôi trời ơi, nàng thực sự đã ngủ với người đàn ông này suốt đêm.
Vì để không khiến hoàn cảnh của mình trở nên quá xấu hổ, Hách Tri Nhiễm cẩn thận rút cánh tay ra khỏi thắt lưng của Mặc Cửu Diệp, đẩy cơ thể hắn từng chút một về phía sau.
Thực ra, nàng không biết rằng Mặc Cửu Diệp đã tỉnh lại từ lâu.
Tuy rằng hắn đã trưởng thành, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cùng một nữ nhân tiếp xúc gần gũi như vậy, mặc dù hắn không cự tuyệt loại cảm giác này, nhưng hắn sợ bị Hách Tri Nhiễm ghét bỏ.
Vì để không phải đối mặt với tình huống xấu hổ có thể xảy ra, cũng như không muốn chấm dứt cảm giác thoải mái này, Mặc Cửu Diệp lựa chọn tiếp tục giả vờ ngủ.
Không ngờ Hách Tri Nhiễm càng muốn cẩn thận lại càng khẩn trương, khi xê dịch cơ thể, đầu gối suýt chút nữa chạm vào thứ gì đó không nên chạm vào. Kiếp trước đã độc thân 24 năm nên nàng cũng hiểu biết về thứ này.
Hách Tri Nhiễm không tự chủ được mà hét lên.
Đồng thời, Mạc Cửu Diệp cũng không khỏi rên rỉ. Cứ như vậy, hai người có suy nghĩ riêng nhìn nhau, sau đó ngầm hiểu mà lùi về phía sau.
Hách Tri Nhiễm không sao, sau lưng có bức tường, dùng lực nhích ra mạnh một chút cũng không sao.
Nhưng Mạc Cửu Diệp không may mắn, nhích ra một cái toàn thân ngã xuống đất.
Cũng may hắn có võ công, lật người một cái liền đứng vững trên mặt đất, nên không hề mất mặt trước mặt Hách Tri Nhiễm.
Nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đờ đẫn đứng ở nơi đó, Hách Tri Nhiễm có chút muốn cười. Nhưng nàng vẫn cố gắng kiêm chế nó.
Để giảm bớt sự bối rối, nàng buột miệng nói ra.
"Phu thê ôm nhau là chuyện bình thường, chàng đừng căng thẳng như vậy."
Lời này có phần chói tai đối với một người đàn ông trưởng thành như Mặc Cửu Diệp.
Thông thường, lời này hẳn là hắn nên nói mới đúng, nhưng nữ nhân này đã nói trước.
"Ta biết, ta còn nợ nàng một đêm tân hôn vui vẻ, chờ Tây Bắc yên ổn, ta nhất định sẽ bồi thường nàng."
Lúc Mặc Cửu Diệp nói, trong lòng tựa hồ có một người nhỏ bé đang hét lên:
Nếu ngươi bằng lòng, bây giờ ta có thể chuẩn bị phòng tân hôn...
Hách Tri Nhiễm???
Nàng cố gắng ngoáy ngoáy lỗ tai, nhưng cảm thấy bản thân mình đã nghe nhầm.
Ấn tượng của Mặc Cửu Diệp đối với nàng lúc nào cũng là sự lạnh lùng, trầm lặng, ít nói thậm chí là nhút nhát.
Nếu vừa rồi không phải chính tai nàng nghe thấy, nàng nhất định không dám tin, Mặc Cửu Diệp có thể nói ra lời như vậy. Hơn nữa, nàng yêu cầu hắn bù đắp đêm tân hôn khi nào?
Nàng nói sai câu nào sao, làm hắn hiểu lầm là lỗi của nàng...
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, cơ thể nàng không bài xích tiếp xúc thân thể với Mặc Cửu Diệp.
Chẳng lẽ nàng đã bắt đầu thích hắn rồi sao?
Điều này là không thể, họ mới tiếp xúc nhau được vài ngày thôi mà? Nàng không thể yêu một người nhanh đến như vậy.