Cùng lúc đó, một loạt dấu chấm hỏi cũng xuất hiện trong đầu Mặc Cửu Diệp.
Tại sao Nam Kì lại muốn đưa hắn vào chỗ chết?
Tại sao Hách Tri Nhiễm lại hỏi một câu như vậy?
Hai người bọn họ đều có suy nghĩ riêng, cả hai đều không nói nữa.
Vì có tâm sự trong lòng nên nàng chỉ ăn qua loa bữa tối.
Lại nằm trong lều, Hách Tri Nhiễm không ngủ được.
Khi ý thức tiến vào không gian, trước tiên nàng kiểm tra doanh số của cửa hàng, hôm nay chỉ bán được một sản phẩm, tài khoản tăng thêm hai mươi năm vạn đồng.
Vẫn còn rất nhiều hàng hóa, không cần phải bổ sung chúng, Hách Tri Nhiễm chỉ đơn giản là tiếp tục xem qua dã sử, hy vọng có được một số thông tin hữu ích khác.
Cùng lúc đó, ở phòng trên của quán trọ huyện Bình Viễn.
Nam Kì ngồi vào bàn, ngón tay gõ nhịp nhàng gõ trên bàn.
"Vương gia, thuộc hạ vừa nhận được bồ câu đưa thư từ Lý công công."
Vừa nói, Hòa Phong vừa cung kính gửi một cuộn giấy nhỏ dài khoảng năm cm cho Nam Ki.
"Vương gia, thuộc hạ vừa nhận được chim bồ câu đưa thư của Lý công công."
Nam Kì bình tĩnh mở cuộn giấy ra, xem xong nội dung trên đó rồi đập mạnh xuống mặt bàn.
"Một đám phế vật, g.i.ế.c người còn có thể g.i.ế.c nhầm, nuôi một đám ngu xuẩn này có ích lợi gì?"
Hòa Phong không biết trong thư của Lý Lộ viết gì, nhưng thấy vương gia tức giận như vậy hẳn là đã xảy ra chuyện. "Vương gia, chuyện gì đã xảy ra?" Hòa Phong thận trọng hỏi.
Nam Kì không vui ném tờ giấy trong tay cho hắn ta.
"Tự mình xem đi."
Hòa Phong đọc nội dung bức thư và phân tích: "Gia đình Lý Lương bị áp giải về kinh thành, tin tức của Lý công công hẳn không phải giả."
"Hừi Bây giờ Mặc Cửu Diệp đã tỉnh lại, với sự cảnh giác của hắn, hắn nhất định sẽ đoán được Hà Lượng chỉ là người chịu tội thay hắn, nếu sau này muốn lấy mạng hắn, e rằng sẽ không dễ dàng như vậy."
Nam Kì lúc này cũng bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận xem tiếp theo phải làm gì.
Mặc dù Hòa Phong không biết vì sao vương gia của mình muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Mặc Cửu Diệp, nhưng trong lòng hắn ta biết chuyện này nhất định là tình thế bắt buộc đối với vương gia.
"Vương gia, hay là để thuộc hạ phái người đi thăm dò một chút, xem đội ngũ lưu đày của Mặc Cửu Diệp ở đâu, hiểu rõ tình hình bên kia, nghiên cứu kế hoạch tiếp theo?"
Nam Kì xua tay: "Không cần, người nhà Lý gia đã bị áp giải về kinh thành, có lẽ đội lưu đày sẽ phải đợi quan sai trở về rồi mới cùng bọn họ lên đường."
Huyện Bình Viễn là nơi nhất định phải đi qua khi đến Tây Bắc, chúng ta hãy đợi ở đây, bổn vương muốn đích thân gặp Mặc Cửu Diệp."
Chủ tử tự có tính toán của mình, Hòa Phong dứt khoát nói sang chuyện khác.
"Vương gia, ngày mai sẽ là ngày cuối cùng mà đại sư Vô Trần nói, nếu ngài vẫn không thể gặp được vị quý nhân kia, chúng ta nên làm gì?"
"Tính toán của đại sư Vô Trần chưa bao giờ sai, bổn vương nhất định phải tìm được người đó." Giọng điệu của Nam Kì không chút nghi ngờ.
Vả lại, hắn ta vốn định ở lại đây chờ Mặc Cửu Diệp, nhân tiện tìm vị quý nhân kia thêm mấy ngày nữa cũng là chuyện dễ hiểu...
Hách Tri Nhiễm vô thức đọc lại toàn bộ "Dã sử", đặc biệt là đoạn miêu tả thân thế của Mặc Cửu Diệp.
Nhìn từ góc độ nào thì nội dung miêu tả cũng không có gì sai.
Mà Mặc Cửu Diệp cũng nói thái độ của quý phi đối với hắn còn tốt hơn cả Nam Kì, vì sao lại như vậy?