Không xử lý t.h.i t.h.ể cũng được, Mặc Cửu Diệp không có lơ là để lại mũi tên b.ắ.n ra từ nỏ b.ắ.n liên hoàn.
Còn có điểm mấu chốt nhất, chính là các loại tiền tài và một số lệnh bài trên người những tử sĩ kia, toàn bộ lấy đi.
Bọn binh lính cũng hiểu rõ đạo lý này, đều không cần huynh đệ Mặc gia dặn dò, sau khi giải quyết xong những tử sĩ kia, thu thập hết mũi tên do bọn họ b.ắ.n ra.
Tuy nơi này cách Doãn thành không xa, nhưng lại là địa bàn quản hạt của châu phủ.
Tin rằng sáng sớm ngày mai, tri phủ đại nhân sẽ nhận được tin tức nơi này có hơn hai trăm thi thể.
Trong số tử sĩ đã bảo đảm không có người sống sót, ông ta muốn điều tra cũng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể báo cáo việc này cho triều đình.
Đến lúc đó, người phía sau chắc chắn biết rõ những tử sĩ này là chuyện như thế nào.
Nhiều tử sĩ như vậy bị tiêu diệt một cách thần không biết quỷ không hay trong một đêm, bọn họ còn muốn ra tay với Mặc gia, cũng phải cẩn thận cân nhắc lại năng lực của mình.
Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ có thể là người đứng sau nhận định là người Mặc gia làm, lại không thể công khai làm gì đó, dù sao bọn họ cũng không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chỉ thẳng Mặc gia g.i.ế.c người.
Tóm lại, Mặc Cửu Diệp làm như vậy chính là muốn nhắc nhở hoàng hậu.
Lấy lòng dạ của phụ thân hoàng hậu Tiết thừa tướng, ắt sẽ nhìn ra được tính nghiêm trọng của sự việc, cũng sẽ biết rõ giờ đây Mặc gia không phải không có sức đánh một trận với ông ta, dưới điều kiện không nắm chắc không dám liều lĩnh ra tay với Mặc gia nữa.
Dù sao ông ta nuôi nhiều tử sĩ như vậy là tốn rất nhiều tâm huyết, nếu đều c.h.ế.t tại đây, về sau chỉ sợ cũng sẽ gặp phải nguy cơ không người có thể dùng.
Cứ như vậy, Mặc gia có thể tạm thời hòa dịu một khoảng thời gian.
Bị động chịu đòn cũng không phải tính cách của người Mặc gia, bọn họ sẽ tìm đúng thời cơ đi tới kinh thành, đảo khách thành chủ!
Sau khi xác định các tử sĩ không còn sống sót, Mặc Cửu Diệp mới ra lệnh một tiếng, cả đội người lần lượt trở về thôn Tây Lĩnh.
Trên đường đi, dễ nhận thấy những người lính hết sức phấn khích.
Bọn họ vẫn là lần đầu tiên giành được thắng lợi một cách dễ dàng như vậy, đặc biệt là kẻ địch đều võ công tài giỏi, dưới thế tấn công nỏ b.ắ.n liên hoàn của bọn họ lại không hề có sức chống trả.
Điều đáng tiếc là Cửu gia từng phân phó trước, không đến lúc bất đắc dĩ không cho phép bọn họ sử dụng bom, bằng không e rằng những tử sĩ kia ngay cả toàn thây cũng sẽ không chừa lại...
Hành động lần này của Mặc gia, mặc dù Mạnh Hoài Ninh không tham dự toàn bộ quá trình, nhưng khi huynh đệ Mặc gia bàn bạc kế hoạch cũng không có giấu hắn ta.
Bởi vậy, hắn ta vô cùng nắm rõ toàn bộ quá trình mai phục của Mặc gia.
Hắn ta vốn chỉ là người đọc sách, tâm tư tinh tế tí, thời gian Mặc Cửu Diệp dẫn người ra ngoài đã vượt qua dự tính, điều này chẳng những khiến người Mặc gia ở lại thôn Tây Lĩnh canh giữ lo lắng, hắn ta cũng hơi đứng ngồi không yên.
Tuy là đêm khuya, nhưng Mạnh Hoài Ninh căn bản không thể yên lòng đi vào giấc ngủ.
Sau khi hắn ta dỗ tiểu kiều thê vẫn luôn lo lắng đi ngủ, mới ăn mặc chỉnh tề đi về phía cửa vào chân núi.
Mạnh Hoài Ninh sẽ không lỗ mãng chạy đi xem xét tình hình mai phục của Mặc Cửu Diệp, chỉ muốn chờ ở đây có thể biết tin tức bọn họ quay về trước tiên.