Mặc Cửu Diệp lên ngựa trước, sau đó mới kéo vợ lên, Cơm Nắm ngoan ngoãn ngồi trong lòng chủ nhân, thoạt nhìn giống cảnh tượng một nhà ba người cùng nhau du ngoạn.
Sau khi nghe Mặc lão phu nhân dặn dò đôi câu, cặp vợ chồng dẫn theo Cơm Nắm lên đường tới Nam Cương.
Để tránh sự chú ý của người khác khi Cơm Nắm xuất hiện, sau khi đi khỏi tầm mắt người nhà, Hách Tri Nhiễm liền đưa nó vào không gian.
Bọn họ rời đi từ sáng sớm, xe phải đợi tới đêm khuya mới khởi động được, ban ngày cần giữ đủ năng lượng.
Vì vậy sau khi rời khỏi thành, bọn họ tìm một nơi ít người qua lại, tiến vào không gian nghỉ ngơi.
Mãi cho tới khi chiếc đồng hồ treo tường lớn trong không gian điểm tám giờ tối, hai người mới xuất hiện trên đường với chiếc xe đã đổ đầy dầu.
Thời cổ đại lúc này là đêm khuya, hai bên đường tối đen như mực, ngay cả bóng ma cũng nhìn không ra.
Bởi vậy, hai người cũng không lo lắng sẽ bị người khác phát hiện, cả quãng đường đều thuận lợi, chiếc xe lớn vững vàng chạy suốt một đêm, tuy rằng đường không dễ đi nhưng so với cưỡi ngựa thì tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Mặc Cửu Diệp lần đầu được điều khiển xe, tỏ ra rất thích thú, trong lòng thầm giận chó đánh mèo vì trời sáng quá nhanh.
Hách Tri Nhiễm thật sự bội phục sức chịu đựng của hắn, lái xe suốt một đêm, nhưng vẫn tràn đầy năng lượng, cơ thể từ trên xuống dưới không nhìn ra chút mệt mỏi nào. Hách Tri Nhiễm vừa mới tiến vào không gian, đã bị tên nam nhân tràn đầy sinh lực này cuốn lấy...
Sau khi trận đại chiến say sưa, nhễ nhại qua đi, Hách Tri Nhiễm nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cơm Nắm hiện tại đã rất hiểu chuyện, không có tham gia vào cuộc chiến giữa hai vị chủ nhân, thậm chí còn có thể chạy đến nơi sâu nhất trong rừng, trốn càng xa càng tốt.
Liên tục bốn ngày như vậy, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng thuận lợi đến được biên giới Nam Cương, nơi đó là ranh giới giữa Đại Thuận và Nam Cương, trước mắt, hai người họ vẫn đang ở Đại Thuận.
Mặc Cửu Diệp đối với nơi này rất quen thuộc, nam nhân Mặc gia người nào chưa từng trấn giữ nơi này?
Tới đây, trong lòng Mặc Cửu Diệp liền cảm thấy bi thương, nghĩ đến năm đó, huynh đệ Mặc gia đổ m.á.u ở đây, cuối cùng nhận lại được điều gì?
Hoàng Đế kinh sợ, gia tộc lưu đày...
Hách Tri Nhiễm liếc mắt một cái liền nhận ra hắn có chút buồn bã, chủ động tiến tới ôm lấy cánh tay hắn.
"Mọi chuyện đều đã là quá khứ, chàng hãy tin tưởng ta, trong tương lai nhất định mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn."
Mặc Cửu Diệp kéo nàng vào lòng, hôn thật sâu lên trán.
"Ta đã sớm không còn để tâm tới chuyện đó rồi, có nàng cùng người nhà sống cuộc sống bình dị qua ngày, như vậy ta đã rất mãn nguyện rồi."
Đương nhiên, nếu có thể tìm được Đại ca và Nhị ca thì càng tốt.
Lúc này trời đã sáng, hai người cũng không vội tiến vào Nam Cương, Mặc Cửu Diệp dẫn theo Hách Tri Nhiễm tới mộ phần phụ thân tế bái.
Lăng mộ Mặc gia nằm sâu trong núi, khí hậu phía Nam có phần ấm áp hơn, cây cối trên núi vẫn còn có thể nhìn ra màu xanh biếc. Do chiến tranh kéo dài nên quanh đây không có người sinh sống. Bởi vậy, suốt cả quãng đường lên núi bọn hon cũng không gặp được ai.
Nhưng nếu không làm như vậy, Hách Tri Nhiễm sẽ không thể đưa ra phán đoán có lợi.
Suy nghĩ một lúc, nàng nói: "Ta muốn kiểm tra t.h.i t.h.ể của đại ca và nhị ca."
Quả nhiên, nàng vừa nói lời này, Mặc Cửu Diệp không hề đồng ý ngay, hắn cau mày hồi lâu mới hỏi: "kiểm tra t.h.i t.h.ể có thể tìm ra được manh mối gì không?"