Hắn ta là ca ca, tự nhiên phải đi trước muội muội.
Chỉ là ngày thường phụ thân tương đối nghiêm khắc với hắn ta, không thể nào để hắn ta đi học y thuật gì đó.
Bởi vậy, hắn ta chỉ có thể lén lút mua sách để học.
Hách Tử Minh học được một thời gian, đã có thể xác định mẫu thân bị bệnh phụ khoa, hơn nữa loại bệnh này rất khó điều dưỡng.
Nếu không phải như vậy, hầu như mỗi tháng đều có đại phu tới phủ, tại sao tình hình của mẫu thân vẫn chưa thấy chuyển biến tốt đẹp?
Hách Tử Minh âm thầm hạ quyết tâm, sau này chuyên về y thuật phụ khoa, nhất định phải điều dưỡng tốt thân thể của mẫu thân.
Dưới tình hình không làm lỡ việc học, hắn ta lén lút khắc khổ học y thuật phụ khoa.
Một lần hắn ta ra ngoài dã ngoại, hắn ta đang cưỡi ngựa, bỗng nhiên bị một đám người vây quanh phía trước chặn đường đi.
Sau khi hắn xuống ngựa kiểm tra mới biết được, hóa ra là một phụ nữ có thai đi ra ngoài bị động thai khí, chuẩn bị đẻ sớm hơn dự tính, không thể tiếp tục ngồi xe ngựa lên đường, đau đến nổi ngồi dưới đất tuôn chảy nước mắt, nha hoàn của nàng ấy không ngừng cầu cứu người qua đường, xin bọn họ giúp đỡ, đi vùng lân cận mời một vị đại phu sang đây.
Gặp phải tình hình như vậy, đương nhiên Hách Tử Minh học y thuật phụ khoa nhiều năm biết phụ nữ có thai hẳn là sắp sinh nở, mới có thể xua tan nguy hiểm.
Nhưng hắn ta là một nam tử, lại không tiện đi đỡ đẻ giúp phụ nhân, chỉ có thể để nha hoàn tìm một ít đồ vật có thể che chắn.
Nha hoàn đi lên xe lấy một áo choàng, che lại phụ nhân. Hách Tử Minh cách vật chắn kiểm tra mạch đập giúp phụ nhân, sau đó lại ấn nhẹ bụng của nàng ấy, mới dặn dò nha hoàn làm theo lời hắn ta nói.
Dưới sự chỉ huy của Hách Tử Minh, phụ nhân thành công sinh ra một hài tử trên quan đạo.
Hành vi của Hách Tử Minh bị một vị lão giả đi ngang nhìn thấy.
Ngay khi phụ nhân thuận lợi sinh nở, Hách Tử Minh chuẩn bị lên ngựa rời đi thì bị lão giả ngăn cản.
Lão giả chỉ nói Hách Tử Minh có thiên phú hành nghề y, đặc biệt là phương pháp vừa chỉ huy nha hoàn kia đỡ đẻ cho chủ tử, có thể thấy kiến giải đối về y thuật phụ khoa của hắn ta không tâm thường.
Lão giả lấy một quyển sách ố vàng từ trong n.g.ự.c ra nhét vào trong tay Hách Tử Minh.
Và nói với hắn ta, mạng mình chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, đây là nội dung tinh hoa do ông ta làm nghề y cả đời sắp xếp lại, hy vọng đối phương có thể tiếp tục tiếp tục phát huy kiến thức cả đời của ông ta.
Lão giả nói xong, không đợi Hách Tử Minh phản ứng lại, ông ta đã nghênh ngang rời đi.
Ban đầu Hách Tử Minh còn không có để ý sách của lão giả, buổi tối lúc nhàn hạ mở ra xem thử, lại khiến hắn ta chấn động.
Thì ra, lão giả kia chính là thần y phụ khoa mà mọi người vương triều Đại Thuận ca tụng, người này rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi.
Hơn nữa tính tình của người này cực quái lạ, khám bệnh giúp người mặc kệ phú quý và quyền thế, hoàn toàn dựa vào tâm trạng của mình.
Sở dĩ Hách Tử Minh hiểu rõ vị thần y phụ khoa này, chính vì bệnh tình của mẫu thân nhà mình.
Từ nhỏ hắn ta đã biết mẫu thân có bệnh phụ khoa, mỗi tháng lúc tới tháng đều đau bụng khó chịu. Phụ thân vô số lần phái người ra ngoài tìm vị thần y này khám bệnh giúp mẫu thân, nhưng vẫn luôn không có kết quả.