Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải cuộc sống tương lai của Hách Uyên Minh giống như con kiến trên thớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Thuận Vũ Đế giẫm c.h.ế.t sao.
Thấy Hách Tri Nhiễm ngẫm nghĩ, Mặc Cửu Diệp lại mở miệng.
"Nhạc phụ làm quan thanh liêm, làm việc gọn gàng ngăn nắp, hoàng thượng không nỡ mất đi năng thần như thế, cho nên nàng không cần lo lắng quá nhiều."
Nghe Mặc Cửu Diệp nói xong, Hách Tri Nhiễm cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
"Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải lên đường." Mặc Cửu Diệp lo lắng sức khỏe của Hách Tri Nhiễm không chịu nổi.
Trò chuyện nhiều như vậy, hơn nữa vì suy nghĩ mà lãng phí rất nhiều tế bào não, lúc này Hách Tri Nhiễm cũng đã buồn ngủ.
"Được, chàng cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Hách Tri Nhiễm vốn định nhắm mắt lại thì có thể ngủ thiếp đi, ai ngờ nàng vẫn trằn trọc như cũ, cho dù cơn buồn ngủ kéo tới, vẫn không thể ngủ được.
Không gian trên xe ván gỗ cũng không lớn lắm, nàng và Mặc Cửu Diệp gần như kề sát vào nhau.
Cảm nhận nhiệt độ của nhau, không chỉ Hách Tri Nhiễm, Mặc Cửu Diệp cũng mất ngủ rồi.
Mặc Cửu Diệp cảm thấy hô hấp của nàng không ổn định như thế kia, hắn lần nữa khẽ giọng mở miệng.
"Giả vờ hôn mê cũng không phải cách lâu dài, ta định ra khỏi kinh thành thì tìm cơ hội tỉnh lại."
"Chàng tự nắm giữ chừng mực này là được." Hách Tri Nhiễm lơ mơ trả lời. Thật ra, lúc Mặc Cửu Diệp nói câu này là có lòng riêng.
Nữ nhân này có thể biết trước phủ Hộ Quốc Công sẽ bị tịch biên lưu đày, cũng không loại trừ khả năng nàng còn hiểu rõ một số sự việc khác.
Hắn nói như vậy, mục đích chính là muốn moi lời của Hách Tri Nhiễm.
Ai ngờ, người ta chỉ là kêu mình quyết định, chứ không có nói ra chuyện gì hắn không biết.
"Nàng không tò mò tại sao ta dự tính ra khỏi địa giới kinh thành mới tỉnh lại?"
"Ta đoán chàng là lo lắng có tai mắt của hoàng thượng canh chừng."
Hách Tri Nhiễm chính là nghĩ như vậy, Thuận Vũ Đế dốc hết sức ra tay với Mặc Cửu Diệp như thế, thậm chí một đêm trước khi tịch biên lưu đày thì đã muốn lấy mạng hắn, lại làm sao có thể từ bỏ cơ hội dọc đường chứ?
Nếu Mặc Cửu Diệp hôn mê bất tỉnh thì khác.
Một khi Thuận Vũ Đế phái người âm thầm quan sát, phát hiện hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, chứng tỏ tình trạng vết thương của hắn nhất định vô cùng nghiêm trọng.
Tình hình như vậy, khả năng có thể sống sót trên con đường lưu đày hầu như bằng không.
Thuận Vũ Đế cực kỳ có thể mặc kệ, con đường lưu đày của bọn họ bèn bớt được một chút gập ghềnh.
Đương nhiên, nếu Thuận Vũ Đế hành động không theo kế hoạch, cũng không loại trừ trường hợp hắn sẽ thừa lúc Mặc Cửu Diệp hôn mê bất tỉnh phái người cướp g.i.ế.c trên đường.
Có lẽ mục đích của Mặc Cửu Diệp chính là có thể tránh một kiếp hay một kiếp.
Không thể không nói, suy đoán của Hách Tri Nhiễm hoàn toàn ăn khớp với suy nghĩ của Mặc Cửu Diệp.
"Nếu một mình ta vẫn ổn, thoát khỏi nơi này không phải việc gì khó, hơn nữa còn có thể mãi mãi không bị tìm thấy. Nhưng nữ quyến Mặc gia quá nhiều, ta không dám cam đoan chăm sóc được toàn bộ.
Huống hồ, các tẩu tẩu và nương gia của ngươi đều ở kinh thành, một khi ta dẫn theo các ngươi rời khỏi, e rằng những thân nhân ở kinh thành của các ngươi cũng sẽ bị liên lụy.
Ta càng cảm thấy hơi có lỗi với ngươi, vừa gả vào Mặc gia thì phải bị lưu đày theo.
Mẫu thân và các tẩu tẩu, bọn họ đã đủ đáng thương rồi, còn phải chịu tội như vậy."
Một loạt lời nói tận đáy lòng, trong vô hình tỏ rõ Mặc Cửu Diệp đã bắt đầu tin tưởng Hách Tri Nhiễm.