Nhưng từ sau khi có Trụ Nhị, trái tim của ông cũng đã có phần d.a.o động.
Dù sao cũng là tư tưởng của người đời trước, ông luôn cảm thấy đời sau của Mặc gia, đặc biệt là trưởng tôn của ông, không nên cứ tiếp tục không có tiếng tăm gì như vậy.
Hiện tại thì tốt rồi, Mặc Cửu Diệp hứa với Nam Vũ làm Trấn Tây Vương này, chẳng những thế tập võng thế còn có đất phong.
Đối với Mặc Kình, quả thực chính là vẹn toàn đôi bên.
Người một nhà bọn họ không chỉ có thể tiếp tục đoàn viên sinh sống ở Tây Bắc, tước vị tương lai của Trụ Nhi cũng đã có thu xếp.
Như nhau, tuy Mặc lão phu nhân không có nghĩ nhiều như Mặc Kình, một lòng suy nghĩ ngày sau tôn nhi bảo bối của bà có thể kế thừa sự nghiệp của cha, đây cũng coi như là một phần vinh quang không nhỏ.
Các tẩu tẩu lại càng vui mừng, một mặt mừng vì Mặc gia sửa lại tội danh, về sau có thể danh chính ngôn thuận tìm cơ hội hồi kinh thăm phụ mẫu, mặt khác cũng là vì một chút lòng hư vinh nho nhỏ của nữ nhân gia.
Nếu Mặc Cửu Diệp không được phong vương, cho dù là Mặc gia bị sửa lại án xử sai, bọn họ trở về nương gia cũng là thân phận bình dân.
Trong nhà thứ tử thứ nữ nhiều, từ nhỏ vốn đã đố ky bọn họ, thân phận bình dân xuất hiện, chẳng phải cho người ta lấy cớ cười nhạo sao.
Hiện nay thì không khác, những chuyện mà bọn họ lo lắng đã giải quyết hết một cách dễ dàng.
Tóm lại, Hách Tri Nhiễm nhắc nhở Mặc Cửu Diệp đưa ra quyết định này, xem như lấy lòng tất cả mọi người trong Mặc gia. Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nói chuyện một hồi với người nhà mới trở về viện tử nhà mình.
Hách phu nhân và Hách Tử Minh sớm đã biết được tin tức bọn họ trở về.
Hách phu nhân vừa mừng vừa tức, vui là nữ nhi và nữ tế bình an quay về, tức giận chính là Hách Tri Nhiễm ra đi không từ giã.
Hách Tử Minh cũng nôn nóng gặp hai người, hắn ta là vì sốt ruột hiểu rõ tình hình bên kinh thành, quan trọng nhất là quyết định của phụ thân.
Hách phu nhân đều đã tính toán xong, Hách Tri Nhiễm trở về, bà ấy chắc chắn sẽ trách mắng một phen.
Kết quả khi hai phu thê Hách Tri Nhiễm xuất hiện trước mặt bà ấy, Hách phu nhân trực tiếp phá công, có thể nói một ít phẫn nộ vốn có trong lòng đã bị quét sạch.
Bà ấy kéo Hách Tri Nhiễm quan sát từ trên xuống dưới, nước mắt cũng không khống chế được tuôn chảy.
"Hài tử này, đúng là trưởng thành có đủ khả năng rồi, ngay cả lời nói của nương cũng không nghe, nơi nguy hiểm như kinh thành, một phụ nhân như con đi có thể làm gì...
Hách Tri Nhiễm rời khỏi Tây Bắc được một tháng, bỗng nhiên nghe thấy mẫu thân căn nhằn mình, trong lòng không khỏi dâng lên một sự ấm áp.
Tuy mẫu thân này hơi nói dông dài, nhưng bà ấy cũng thật sự yêu thương nữ nhi như nàng.
Tình thân này, là tồn tại mà kiếp trước Hách Tri Nhiễm chỉ có thể nhìn mà không thể có được.
"Nương, người xem con chẳng phải đã yên lành trở về rồi sao?" Hách Tri Nhiễm vì chứng minh bản thân không hề bị thương, cố ý xoay một vòng trước mặt Hách phu nhân để chứng minh.
Hách phu nhân đối với chuyện này cũng rất bất đắc dĩ, ai bảo đây là nữ nhi bảo bối của nàng chứ! "Đồ vô lương tâm, hại nương lo lắng cho con lâu như vậy."
Bà ấy nói xong, lại chỉ vào hai nhóc đang ngủ say trên giường.
"Con cũng đúng là nhẫn tâm được, bỏ lại hai bảo bảo nhỏ như vậy bèn dám chạy ra ngoài, con không nhớ bọn họ sao?”
Làm sao có thể không nhớ?