Không chỉ như vậy, “nhà sưu tập nho nhỏ còn có đánh giá với những thương phẩm bán ra.
Hầu hết nội dung đều là giá cả ưu đãi, tuyệt đối là hàng thật loại một, thậm chí còn yêu cầu chủ quán cho thêm nhiều loại mới.
Điều này làm cho Hách Tri Nhiễm thực cảm kích, cửa hàng mới khai trương, có đánh giá như vậy, khách hành mới vào xem, ít nhất cũng có cái tham khảo.
Hơn bốn trăm vạn đối với Hách Tri Nhiễm mà nói tuyệt đối không phải là số lượng nhỏ.
Tuy rằng nàng còn chưa nghĩ xong muốn tiêu xài số tiền này như thế nào, nhưng có ai lại ghét nhiều tiền chứ?
Huống chi, trong không gian của nàng để nhiều vật phẩm thuận tay lấy từ quốc khố như vậy, tuy nói rằng đều là thứ tốt, nhưng đối với Hách Tri Nhiễm mà nói đều là đồ vật để đó chiếm chỗ mà không dùng được.
Đồ vật bình thường còn tốt, tùy tiện tìm cái hiệu cầm đồ đổi thành bạc, vàng thật bạc trắng cầm ở trong tay mới là thật sự.
Chẳng qua, những đồ vật này toàn bộ xuất phát từ quốc khố, chỉ sợ lộ ra một cái lập tức sẽ bị người phát hiện manh mối, từ đây tìm được nàng và Mặc Cửu Diệp, đến lúc đó lại mất nhiều hơn được.
Hiện tại tốt rồi, nàng có thể mang toàn bộ đám đồ cổ này dần dần đưa vào trong sàn thương mại trên Taobao bán mà hoàn toàn không có gì nguy hiểm, chẳng những có thể khiến cho phòng y tế rộng ra được chút không gian, còn có thể khiến nàng có một bút thu vào xa xỉ.
Tuy rằng số tiền này hiện tại chưa dùng đến, nhưng con đường về sau còn dài đâu, biết đâu được có một ngày sẽ cần phải dùng đến. Nếu như thật sự không dùng được, nàng cũng có thể nghĩ cách quyên góp cho tổ chức từ thiện dùng để hỗ trợ những người cần giúp.
Tóm lại, mặc kệ là từ góc độ nào tới xem, thương phẩm bán ra thành công đối với Hách Tri Nhiễm mà nói đều là thiên đại chuyện tốt.
Đạo lý rèn sắt khi còn nóng Hách Tri Nhiễm hiểu rõ, nàng sử dụng ý niệm trong không gian, lại lự chọn mấy chục loại thương phẩm, sau khi chụp ảnh định giá lại đưa lên sàn giao dịch.
Thời gian ba ngày liền trở thành phú là hơn 400 vạn, cuối cùng cũng mĩ mãn mà ngủ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Hách Tri Nhiễm đúng hẹn thức dậy, đi theo Bành Vượng cùng một quan sai khác lên đường vào thành.
Thịt sói sau khi làm thành thịt khô, cũng không chiếm bao nhiêu vị trí, nhưng nhìn vào xe ván gỗ chính là thấy da sói được chất thành đống như một ngọn núi nhỏ.
Da sói chất đống quá cao, quan sai đẩy xe không thể nhìn thấy đường đi, bất đắc dĩ Bành Vượng chỉ có thể đi trước dẫn đường.
Vì để tiện ra ngoài, Bành Vượng và người quan sai kia không biết tìm ở chỗ nào được hai bộ quần áo bá tánh bình thường mặc vào trên người.
Xa xa nhìn lại, ba người chính là thợ săn thực thụ đi vào thành bán con mồi.
Cuối cùng thời điểm vừa qua giờ Thìn cũng đi tới huyện Bình Xa.
Có lẽ do dân cư nơi này nhiều, nhìn qua thấy náo nhiệt hơn huyện Vân Lai một ít.
Mục đích chính của chuyến đi này là bán da sói cùng thịt sói khô, Bành Vượng trực tiếp mang theo bọn họ đi tới cửa hàng thu mua buôn bán da duy nhất ở nơi này.
Sau khi chưởng quầy xem xét qua da sói, quả thực như Bành Vượng nói, ra giá một lượng bạc một tấm.
Thời điểm khi Bành Vượng chuẩn bị há miệng đồng ý, Hách Tri Nhiễm tiến lên một bước.
"Chưởng quầy, đám da sói này đều đã xử lý phơi qua nắng, dù sao cũng không thể giống với giá cả da sói chưa xử lý chứ?"