Bao nhiêu năm nay, người bên gối lại là một con sói có dã tâm như thế.
Dù sao cũng là cốt nhục thân sinh của mình, huống hồ ông ta cũng xác thực không quá coi trọng Nam Kì và Nam Thụy, nếu không phải như vậy, ông ta cũng sẽ không đồng ý hoàng hậu thu dưỡng Tứ hoàng tử.
Ông ta vốn tưởng rằng Tứ hoàng tử được hoàng hậu đích thân dạy dỗ, lỡ như tương lai học thức và mưu lược đều hơn hẳn Nam Kì, chẳng phải phúc của vương triều Đại Thuận sao?
Ai ngờ, hoàng hậu thu dưỡng Tứ hoàng tử lại là vì Tiết gia, nhiều năm như vậy ông ta lại mặc kệ không hỏi han hài tử này, kết quả để hài tử nhỏ như vậy chịu hết ngược đãi trong tay độc phụ kia.
Thuận Vũ Đế nghĩ đến những việc này bèn vô ý thức bắt đầu thương xót Tứ hoàng tử.
Khi đại bộ tới nơi này để mọi người tụ tập vào một chỗ, cũng không cần Vương ma ma ra sức, Thuận Vũ Đế đích thân bế hắn ta cùng rời khỏi.
Khoảng chừng một canh giờ, phi tần hậu cung cùng với cung nữ, các nội thị đều bị tụ tập ở cửa cung hoàng hậu.
Mọi người thấy Thuận Vũ Đế lộ mặt, đồng loạt quỳ xuống đất thỉnh an.
Nam Vũ đi tới trước mặt Thuận Vũ Đế trước, hai tay cung kính dâng lệnh bài lên.
"May mắn không làm nhục mệnh, nhi thần đã bắt được toàn bộ đảng hoàng hậu."
Thuận Vũ Đế giao Tứ hoàng tử cho Vương ma ma bên cạnh, hài lòng liếc nhìn Phí Nam Vũ, sau đó nhận lấy lệnh bài.
"Ừm, xem như trẫm cũng không uổng công chờ đợi, cuối cùng đã có một nhi tử khiến trẫm hài lòng." Những lời này khiến tất cả mọi người ở đây chấn động, ngoài Viên quý phi và Vương ma ma ra, toàn bộ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm Thuận Vũ Đế.
Thậm chí bọn họ còn nói thầm trong lòng: Liệu hoàng thượng có phải bị ai làm hỏng đầu óc rồi không?
Vừa mới lộ diện thì đã nói một câu như vậy.
Chẳng lẽ người ông ta nói chính là vị Tứ hoàng tử không được sủng ái trong lòng đó sao?
Nam Kì cũng có suy đoán tương tự, nhưng ngẫm lại, Phí Nam Vũ là phụ tá của hắn ta, công lao giải quyết nguy cơ hoàng cung thế nào cũng sẽ không rơi lên trên đầu một hài tử mấy tuổi.
Hắn ta nghĩ tới đây, thoáng chốc có sức mạnh hẳn.
"Phụ hoàng, người chịu khổ rồi, nhi thần vẫn luôn nghĩ cách hỏi thăm tin tức của người, trải qua nhiều vất vả, cuối cùng hôm nay cũng giải cứu được người.
Không ngờ rằng lại bị Phí Nam Vũ ăn cây táo, rào cây sung này trói lại, phụ hoàng, người hãy mau cứu nhi thần."
Hiện giờ Thuận Vũ Đế đã biết chuyện Nam Kì không phải con ruột của ông ta, huống hồ ông ta càng biết rõ nguy cơ lần này có thể giải quyết hoàn toàn là do con ruột Nam Vũ này ra sức.
Ông ta vốn còn muốn xử lý đảng hoàng hậu tạo phản xong trước rồi giải quyết Nam Kì, không ngờ hắn ta lại dõng dạc đi ra tranh công vào lúc này.
"Người đâu, áp giải Nam Kì vào thiên lao, chờ xử lý."
Ông ta vừa dứt lời, mọi người có mặt ở đây đều có chút không kịp phản ứng.
Sau khi Thuận Vũ Đế thấy mình hạ lệnh, những người đó chậm chạp không có hành động, ông ta không vui quát lớn: "Sao hả? Lời của trẫm ở chỗ các ngươi không còn tác dụng rồi ư?"
Trong lúc nói chuyện, ông ta đã giơ lệnh bài trong tay lên.
Binh lính chỉ nhận lệnh bài mặc kệ những thứ này, thấy lệnh bài nằm trong tay ai thì nghe chỉ huy của người đó. Khi Thuận Vũ Đế giơ lệnh bài lên, bọn họ đã nhanh nhẹn tiến lên bắt lấy Nam Kì.