Rất nhanh, trong tay hắn có thêm một khối lệnh bài tương tự với cái sử dụng khi vào thành.
"Nhạc phụ, có tấm lệnh bài này, con có thể vào cung mà không phí chút sức lực nào."
Hách thượng thư nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp, từ trong ánh mắt kiên định của hắn có thể xác định, nữ tế không phải đang nói đùa.
Cho dù ông muốn ngăn cản thì chỉ sợ cũng đành bất lực.
Huống chi ông cũng biết, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t toàn bộ bè cánh của hoàng hậu thì việc đầu tiên phải làm chính là phá hủy thế lực của bọn họ.
Mà người có thể phá hủy thế lực của hoàng hậu chính là Thuận Vũ Đế.
Hiện tại Thuận Vũ Đế không rõ sống chết, nếu như Mặc Cửu Diệp có thể thuận lợi vào cung thám thính được một ít tin tức hữu dụng cũng rất tốt, ít nhất có thể hiểu tình huống nội bộ của kẻ địch, bọn họ cũng có thể dựa vào những thứ này để nghĩ đối sách.
Suy đi nghĩ lại, ngoại trừ chuyện nữ nhi nhà mình muốn vào cung cùng Mặc Cửu Diệp, Hách thượng thư không thể tìm ra bất kỳ lý do nào để ngăn cản bọn họ hành động.
Hách Tri Nhiễm cũng biết xem xét tình thế.
"Phụ thân, đến lúc đó con sẽ cải trang thành thái giám đi theo bên cạnh phu quân, dù sao thì có thể sẽ phải điều tra ở hậu cung, một người nam nhân như phu quân ra vào cũng không tiện, người yên tâm, con bảo đảm sẽ bình an trở lại."
Hách thượng thư bất đắc dĩ nhìn Hách Tri Nhiễm, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Ông trịnh trọng nói với Mặc Cửu Diệp: "Đã như vậy, ta liền giao Nhiễm Nhiễm cho con." "Nhạc phụ yên tâm, nhất định con sẽ mang Nhiễm Nhiễm không chút tổn hao nào trở về."
Nhìn sắc trời một chút, đã không còn sớm.
Hách thượng thư nhắc nhở: "Theo ta biết, cung lính gác cửa sẽ đổi ca vào giờ Tý, nếu các con muốn hành động, tốt nhất nên chờ đến sau giờ Tý."
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều hiểu rõ điểm này.
Dẫu sao vừa rồi Lưu công công dẫn theo hai tên thái giám ra khỏi cung là cảnh vệ nửa đầu hôm, nếu như ở trở về trước khi bọn họ đổi ca, chẳng những thay thành người khác thậm chí còn ít đi một người, tất nhiên sẽ làm cho thủ vệ nghi ngờ.
Qua giờ Tý những thủ vệ kia đã đổi ca, sẽ không ai biết nửa đầu hôm ai đã đi ra ngoài và đi bao nhiêu người.
Thời gian có hạn, lúc này Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng không tiện trao đổi cùng Hách thượng thư nhiều hơn, hắn gọi Phùng thúc tới, kéo ba tên thái giám ra ngoài sân.
Dù sao vừa rồi Phùng thúc đã nói, nhạc phụ đã đuổi toàn bộ hạ nhân trong nhà, vì vậy không cần phải lo lắng vấn đề bị người khác nhìn thấy.
Mặc Cửu Diệp lột y phục của hai tên thái giám, ngay sau đó giơ d.a.o lên lấy đi danh tính của bọn họ.
"Phùng thúc, làm phiền người xử lý mấy t.h.i t.h.ể này."
"Cô gia yên tâm, cứ giao nơi này cho ta."
Hơn nửa đêm, nhìn ba cổ thi thể, trong lòng Phùng thúc vẫn hơi sợ hãi.
Nhưng nghĩ đến đây là cơ hội sống sót của lão gia nhà mình, ông ấy liền bất chấp tất cả.
Việc này không nên chậm trễ, nhìn sắc trời đã đến giờ Tý, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cùng nhau tránh sau tấm bình phong thay y phục của hai tên thái giám kia.
May mà trong đó có một tên thái giám vóc người tương đối thấp bé, Hách Tri Nhiễm mặc y phục của hắn ta ngoại trừ có chút rộng thùng thình ra, độ dài lại rất thích hợp. Vóc người Mặc Cửu Diệp tương đối to lớn, hắn mặc y phục của Lưu công công, cũng hơi rộng một chút, nhưng thoạt nhìn cũng không có cảm giác không thích hợp.