Tình huống này hoàn toàn khác với nhận thức của mấy huynh đệ bọn họ. Bình thường bất kể là người hay động vật, nếu chẳng may đi vào đầm lầy thì sẽ dần dần chìm xuống, vậy mà con hổ kia trong nháy mắt liền biến mất.
Huynh đệ bọn họ trố mắt nhìn nhau.
Đại ca tiến lên phía trước mấy bước nói: "Cái đầm lầy này không đơn giản, ta thử giẫm lên một chút xem sao."
Mắt thấy Đại ca tiến một bước về phía đầm lầy, Mặc Cửu Diệp vội vàng cản lại: "Không thể tới đó."
Đại ca bị Mặc Cửu Diệp kéo lại có chút khó hiểu: "Cửu đệ, con hổ kia cứ như vậy liền biết mất, đệ không cảm thấy kỳ quặc sao?"
Kỳ quặc sao? Đương nhiên là rất kỳ quặc. Nhưng Mặc Cửu Diệp cũng không muốn để các huynh đệ nhà mình phải mạo hiểm.
Khoảng thời gian này, Lục ca cũng đã hình thành thói quen nghe theo an bài của Cửu đệ, hắn thấy bộ dáng Đại ca có chút không muốn nghe theo, liền vội vàng đi tới giúp Mặc Cửu Diệp ngăn cản hắn.
Mặc Cửu Diệp cũng không giải thích gì nhiều, nhân lúc có Lục ca hỗ trợ, hắn nhặt lên một cục đá so với nắm tay to hơn một chút. Hắn ném cục đá đó vào đầm lầy, qua ánh sáng của ngọn đuốc có thể thấy cục đá rất nhanh đã biến mất, hơn nữa cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Mấy huynh đệ lại một lần nữa khiếp sợ.
"Cửu đệ, đây không phải là đầm lầy." Lục ca nói.
Đây cũng là nhận định chung của huynh đệ bọn họ, viên đá thì nhẹ hơn con hổ rất nhiều. Nếu bảo con hổ kia vì nặng quá nên nhanh chóng chìm xuống thì còn hiểu được, nhưng sao một cục đá nhỏ như vậy cũng nhanh chóng biến mất được chứ.
Mặc Cửu Diệp cau mày trầm tư hồi lâu, lúc sau mới mở miệng: "Đệ nghi ngờ đây chỉ là một kết giới được ngụy trang thành một đầm lầy, bên trong trống không."
Hắn vừa dứt lời, mấy huynh đệ bỗng nghe thấy có tiếng hổ gầm truyền tới. Hơn nữa, bọn họ còn có thể phân biệt được rõ ràng rằng âm thanh kia đến từ bên dưới cái đầm lầy.
Từ đó, Mặc Cửu Diệp chắc chắn rằng phán đoán của mình chính xác. Con hổ rơi vào bãi đầm lầy, tính đến lúc này thời gian nửa nén hương đã trôi qua, đáng ra nó phải tắt thở c.h.ế.t rồi mới đúng. Nhưng nghe tiếng gầm của nó không yếu đuối hay suy nhược chút nào.
Mặc Cửu Diệp đưa cây đuốc cho Lục ca: "Đệ đi xuống trước kiểm tra xem thế nào, trước khi nghe được tin tức gì từ đệ, mọi người không được hành động liều lĩnh."
Hắn biết rõ, nếu như mình không nhanh chóng hành động, nhất định sẽ bị mấy vị huynh trưởng ngăn cản. Vì vậy, ngay khi vừa dứt lời, Mặc Cửu Diệp liền nhảy vào đầm lầy.
Đồng thời, sau lưng hắn cũng truyền tới thanh âm.
"Không thể."
"Cửu đệ, để Đại ca đi."
"Cửu đệ, không được liều lĩnh."
"Cửu đệ..."
Lời nói luôn không thể nhanh bằng hành động, Mặc Cửu Diệp nghe được những lời này thì hắn đã nhanh chóng tiến vào bãi đầm lầy, vững vàng đứng trên mặt đất cứng rắn.
Vốn tưởng đây sẽ là một nơi tối đen như mực, thế nhưng lại có ánh sáng lờ mờ. Mặc Cửu Diệp chắc chắn đây là ánh sáng phát ra từ một ngọn đèn dầu, nói cách khác, nơi này chắc chắn có người.
Hắn không kịp suy nghĩ rõ ràng. Trước mặt, con hổ bị dọa sợ đang nhìn chằm chằm hắn, hơn nữa đã làm ra bộ dạng chuẩn bị tấn công.
Trong lòng Mặc Cửu Diệp biết rõ, nếu muốn tra xét tình huống nơi này, trước hết phải giải quyết con hổ này đầu tiên.
Vì vậy, hắn giơ d.a.o găm lên, nhắm ngay chỗ cổ họng nó rồi đ.â.m xuống. Nếu đổi thành người bình thường, d.a.o găm nhỏ như vậy dù có đ.â.m trúng đối với nó uy h.i.ế.p cũng không lớn.