[Nếu như ngươi là thương nhân chuyên về đồ cổ, ta hy vọng chúng ta có thể hợp tác lâu dài, sau khi xem xét đống đồ này nếu không có vấn đề gì, chúng ta liền đưa nó lên kệ, ngươi thấy sao?
Cho dù ngươi không phải người mua, giúp ta xác nhận cũng được.] Nàng hy vọng những món đồ cổ mà nàng bán sẽ không có vấn đề gì.
Nhà sưu tập nhỏ: [Tất cả không có vấn đề gì, chỉ cần ta có đủ vốn ta nhất định sẽ mua hết đồ của ngươi.]
Hách Tri Nhiễm: [Cũng không cần phải vậy, ngươi chỉ cần giúp ta xem chúng có thích hợp để bán không là được rồi.]
Nàng không muốn gây rối đến việc sưu tập đồ cổ của thế giới hiện đại, cũng không muốn lợi dụng ai.
Nhất là nhà sưu tập nhỏ, trong chuyến đi Nam Cương vừa rồi đã giúp đỡ nàng rất nhiều, nàng không thể lợi dụng họ được, cho dù giúp họ có được viên Nam Châu đen, nàng cũng sẽ đặt nó lên kệ bán cho mọi người.
Dĩ nhiên đối với nhà sưu tập nhỏ nàng sẽ lấy giá thấp đi một chút. Ví dụ như những món đồ họ chọn, đó đều là cực phẩm trong các món đồ.
Người sưu tầm nho nhỏ bởi vì ngọc trai đen kia không dễ gom góp kiếm tiền, nếu Hách Tri Nhiễm đã nói như vậy, hắn ta cũng không định khoe khoang.
[Được, đều nghe theo ngươi, có cần gì thì ngươi cứ tìm ta. ]
Mọi chuyện cơ bản đã giao lưu xong, hai người thương lượng một phen, Hách Tri Nhiễm đem ngọc trai đen lên giá.
Taobao định giá cho ngọc trai đen cũng không phải rất cao, chỉ có hai ngàn vạn, giá của ngọc trai đen ở chỗ người sưu tầm nho nhỏ bên kia cao, có lẽ cũng bởi vì ngọc trai là cổ vật của vương triều Đại Thuận.
Hai ngàn vạn là giá gốc Taobao đưa ra, Hách Tri Nhiễm không định tăng giá thêm chút nào, trực tiếp đề giá hai ngàn vạn trong cửa hàng.
Nàng cũng không lo lắng đặt ngọc trai lên giá sẽ bị người khác cướp đi, dù sao thì đồ vật đắt như vậy, có người muốn mua cũng phải cân nhắc một chút.
Sau khi treo xong hàng hóa, Hách Tri Nhiễm lập tức thông báo cho người sưu tầm nho nhỏ.
Người sưu tầm nho nhỏ vừa rồi đang nghe Hách Tri Nhiễm nói đã lấy ngọc trai đen tới tay, cũng đã bắt đầu chuẩn bị tiền.
Hiện giờ tài chính mà hắn ta có thể điều động chỉ có năm ngàn vạn, nếu như không đủ, hắn ta có thể sẽ bỏ qua mặt mũi mà thương lượng với đối phương một chút về chuyện trả góp.
Kết quả anh ta vừa nhìn thấy định giá, cảm giác đầu tiên chính là có thể mình hoa mắt rồi, ngọc trai này, đối phương chỉ bán cho anh ta giá hai ngàn vạn.
Vì tránh bị người khác vượt lên mua trước, người sưu tầm nho nhỏ không kịp nghĩ quá nhiều, ngay lập tức trả tiền mua.
Sau khi vật đã tới tay, hắn ta nhắn tin cho Hách Tri Nhiễm.
[Thứ này ngươi cố ý bán giá thấp cho ta sao?]
Hách Tri Nhiễm nhìn thấy tin nhắn này thì có hơi buồn cười.
Bởi vì nàng không tham lam, tất cả vật phẩm lên giá đều bán theo giá thấp nhất mà Taobao đánh giá, cho dù nàng biết giá trị của ngọc trai này ở hiện đại, thì cũng không muốn tăng giá.
Nàng cũng không có đầu óc buôn bán gì, kiếp trước một lòng chỉ nghĩ đến chuyện bảo vệ quốc gia chăm sóc người bị thương, bây giờ xuyên qua cổ đại, khái niệm đối với tiền tài cũng không thay đổi thành nhiều gì, chỉ cần đủ là được.
[Chỗ ta đều bán ra theo giá cả bình thường. ] Người sưu tầm nho nhỏ cảm động rối tinh rối mù, nhân phẩm của vị nhân sĩ xuyên qua này quá tốt rồi, giúp mình ân tình lớn như vậy, còn không yêu cầu mình trả ân tình.