"Lúc ta đang ngủ, liền nghe được tiếng chó sủa ngày một to. Sau đó Bát ca của muội vội vàng ngồi dậy đi kiểm tra, cuối cùng chàng ấy chạy trở lại thông báo cho mọi người, người Man Di xâm phạm.”
Bát tẩu cứ nghĩ lời nói người Man Di thỉnh thoảng vượt núi đến chỗ này cướp bóc chỉ là lời đồn của các dân làng mà thôi.
Nhưng mà, Mặc Sơ Hàn nói người Man Di xâm phạm, điều này khác một trời một vực so với khái niệm cướp bóc.
Hách Tri Nhiễm cẩn thận nghe ra được manh mối trong lời nói của Bát tẩu.
"Bát tẩu, Bát ca nói với tẩu là người Man Di xâm phạm mà không phải là cướp bóc sao?"
Bát tẩu ngơ ngác một lát, dường như là đang nhớ lại, ngay sau đó, nàng ấy dùng sức gật đầu một cái: "Đúng đúng đúng, chàng ấy nói xâm phạm."
Hách Tri Nhiễm nghe Bát tẩu nói, đột nhiên cảm thấy chuyện không đơn giản.
Ngay lúc nàng đang suy tư, Mặc lão phu nhân đã dẫn theo một đám nữ quyến chạy đến.
Hách Tri Nhiễm chủ động nghênh đón: "Nương, chuyện không đơn giản, người mau dẫn các tẩu tẩu và Hàm Nguyệt đến chỗ an toàn."
Mặc lão phu nhân đợi ở cửa đã lâu nhưng không thấy bóng dáng Hách Tri Nhiễm đi ra cho nên mới dẫn theo các nữ quyến tới đây thúc giục.
Ai ngờ, Cửu nhi tức lại bảo bà dẫn các nữ quyến rời đi.
Có thể Bát nhi tức không không biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhưng nàng ấy sẽ không phạm sai lầm như vậy.
"Không được, số lượng người Man Di đến quá nhiều, chỉ dựa vào con và hai vị huynh trưởng căn bản không thể ngăn cản nổi." Trong lúc nói chuyện, Mặc lão phu nhân từ trong lòng n.g.ự.c lấy ra s.ú.n.g gây mê mà lúc trước trên đường đi lưu đày Hách Tri Nhiễm đã đưa cho các nàng.
"Thân là nữ nhân Mặc gia, cho dù không có nam nhi, cũng phải cố gắng bảo vệ gia viên của mình."
Bà nhìn bụng Hách Tri Nhiễm đã nhô lên thật cao.
"Bây giờ con mang thai đứa cháu duy nhất của Mặc gia ta, vì vậy không thể có bất kỳ sơ xuất nào, nghe lời nương, con cùng Bát tẩu vào thành thông báo cho Mạnh đại nhân nghĩ biện pháp, chúng ta ở chỗ này vẫn có thể ngăn cản được một thời gian ngắn."
Nghe Mặc lão phu nhân giải thích, cộng thêm vẻ mặt vội vàng của bà, Hách Tri Nhiễm đã ý thức được chuyện này rất nghiêm trọng.
Đứng trước thời khắc nguy cấp như thế này, bản thân kiếp trước làm quân nhân, làm sao nàng có thể bỏ lại người nhà mà rời đi một mình chứ?
Huống chi, bên trong không gian của nàng còn có vũ khí tân tiến có thể ngăn chặn địch nhân, nếu như gặp phải nguy cơ không hóa giải được, nàng tình nguyện bại lộ bí mật cũng phải bảo vệ tính mạng cả nhà.
Nàng không lo lắng cho an nguy của mình, có không gian ở đây, muốn bảo vệ tánh mạng nàng là điều rất đơn giản.
"Nương, con không thể đi, người biết con có năng lực như thế nào rồi mà, con có thể ở lại."
Mặc lão phu nhân thấy nàng cố chấp, giọng nói càng trở nên gấp gáp.
"Không được, ta là trưởng bối ở Mặc gia, có ta ở đây, các con phải nghe theo ta."
Đối với tất cả nữ quyến Mặc gia, không ai dám cãi lại lời của bà.
Hách Tri Nhiễm cũng không ngoại lệ, nàng biết, Mặc lão phu nhân lấy uy nghiêm đương gia chủ mẫu ra lệnh cho nàng.
Loại thời điểm này, nếu như tiếp tục nói phải trái với đối phương, không những làm trễ nải thời gian cứu viện, mà còn không thể kịp thời giúp mấy vị huynh trưởng hóa giải áp lực.
Mặc dù vậy, nhưng Hách Tri Nhiễm vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Nương, Tứ ca hành động không thuận tiện, nếu thân thể con nặng nề, chi bằng để con ở nhà chiếu cố huynh ấy."