Mục lục
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trong lời nói của Hách Tri Nhiễm liền có thể đoán được thân phận của bọn họ. Chẳng qua là, Lưu công công có chút không dám tin, vào ngày thứ hai Đại tiểu thư Hách gia gả vào Mặc gia đã bị lưu đày tới Tây Bắc, làm sao có thể xuất hiện ở kinh thành?

Không thể không nói, tên Lưu công công này không phải là không có chút đầu óc nào.

Mặc dù ông ta đang thầm đoán thân phận của nữ tử trước mắt, nhưng cũng đã thấy rõ toàn bộ quá trình động thủ của hai người.

Mức độ nhanh nhẹn có thể so với những ám vệ bên cạnh hoàng hậu, tuyệt đối là võ công thuộc hạng cao thủ.

Lưu công công cũng coi như là thức thời, không cần Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nhắc nhở ông ta không được lên tiếng, bản thân đã chủ động ngậm chặt miệng.

Chỉ có điều, vì nghiệm chứng thân phận người trước mắt, ông ta vẫn là dùng âm lượng bình thường hỏi:

"Rốt cuộc các người là ai?"

Hách Tri Nhiễm cười lạnh một tiếng.

"A... Không phải vừa rồi ngươi còn đang uy h.i.ế.p phụ thân ta, nói hoàng hậu phái người đi Tây Bắc lấy mạng ta sao?

Sao vậy?

Bây giờ người ta đang đứng ở trước mặt ngươi, nhưng ngươi lại không nhận ra?"

Lúc này Hách thượng thư đã sững sờ tại chỗ, vừa rồi lúc Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp ra tay ông cũng nhìn thấy.

Cho tới bây giờ ông cũng không biết, nữ nhi nhà mình học được công phu như vậy từ lúc nào. Hơn nữa nhìn nàng cách Lưu công công gần như vậy, ông rất sợ Lưu công công chó cùng đường quay lại cắn, bắt nàng tới uy h.i.ế.p bản thân.

"Nhiễm Nhiễm, con đến chỗ phụ thân này, không cần lãng phí miệng lưỡi với hạng người như vậy."

Hách thượng thư đã sớm chuẩn bị cho cái chết, nếu hôm nay không phải nữ nhi và nữ tế tới, có thể ông sẽ lập tức uống bình độc dược trên bàn.

Nhưng mà, bây giờ thân nhân còn ở đây, bất luận như thế nào ông cũng không thể làm như vậy.

Xem ra, ông buộc phải lưới rách cá c.h.ế.t cùng Lưu công công một phen.

Về phần lưới rách cá chết, ông lại quên mất Mặc Cửu Diệp, có cựu chiến thần Đại Thuận là hắn ở chỗ này, làm sao có thể để cho cha con bọn họ gặp nguy hiểm?

Mặc Cửu Diệp càng không cho phép Hách Tri Nhiễm gặp bất kỳ nguy hiểm nào, hắn chắn ở trước mặt hai cha con Hách gia, nhìn thẳng vào Lưu công công.

Từ trong ánh mắt băng hàn kia cũng không khó phán đoán, hắn nhìn Lưu công công giống như đang nhìn một người chết.

Phùng thúc ở ngoài cửa thư phòng nghe động tĩnh bên trong, ông ấy rất rõ bản lĩnh của cô gia nhà mình, biết có hắn ở đây, lão gia và Đại tiểu thư sẽ không gặp nguy hiểm. Vì vậy, từ đầu đến cuối ông ấy vẫn làm tròn bổn phận thủ ở nơi đó.

Ông ấy mới vừa nghe được lão gia nhà mình kêu Đại tiểu thư đến bên cạnh bản thân, cho dù rất yên tâm với bản lĩnh của Mặc Cửu Diệp, ông cũng có chút lo lắng.

Bên này Mặc Cửu Diệp mới vừa đưa tay kiềm cổ Lưu công công, Phùng thúc liền giơ một cái cây to bằng cánh tay phá cửa mà vào.

Vốn là ông ấy còn nghĩ, sẽ c.h.ế.t cùng với lão gia nhà mình, nhưng hôm nay Đại tiểu thư trở lại cùng với cô gia, nhất định lão gia sẽ không chọn làm như vậy.

Nếu buộc phải lưới rách cá chết, ông ấy cũng muốn xuất ra một phần lực.

"Cẩu thái giám, dám khi dễ lão gia và Đại tiểu thư, ta đánh c.h.ế.t ngươi."

Mặc Cửu Diệp thấy Phùng thúc khí thế hung hăng đi vào, nhanh chóng ném Lưu công công sắp bị hắn bóp c.h.ế.t sang một bên.

Thân hình mập mạp của Lưu công công theo lực đạo của Mặc Cửu Diệp rơi xuống chân Phùng thúc như một đống thịt nát vậy.

Động tác của Phùng thúc cũng nhanh nhẹn, lập tức giơ thanh gỗ lên mạnh mẽ nện vào thân thể hắn ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK