Nếu Hách Tri Nhiễm biết trong đầu Hoàng đế Nam Cương nghĩ ra nhiều chuyện như vậy, nhất định sẽ nói, kẻ này không cho đi vẽ tranh, viết sách thì thật đáng tiếc.
Đương nhiên, hai người cũng không biết suy nghĩ của Hoàng đế Nam Cương, Mặc Cửu Diệp cũng không thể phí thời gian với hắn.
“Muốn c.h.ế.t thoải mái thì nói cho ta biết, người trốn trong mật thất của phòng sách là ai?”
Lúc này sự chú ý của Hoàng đế Nam Cương căn bản không để ý vào câu hỏi, những gì hắn nghe được chỉ là c.h.ế.t thoải mái...
"Trẫm là vua một nước, ngươi không thể g.i.ế.c trẫm."
Không giết?
Không thể nào, Mặc Cửu Diệp cười nhạt, bước lên nắm lấy tóc của Hoàng đế Nam Cương, nhấc hắn lên.
Hoàng đế Nam Cương bị bắt ở trong tẩm cung, bây giờ thân trên vẫn còn để trần, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần mỏng, bị Mặc Cửu Diệp kéo mạnh, suýt chút nữa thì tuột.
Hắn không quan tâm đến cơn đau của da đầu, vội vàng lấy tay kéo "quần.
Mặc Cửu Diệp thấy vậy, theo bản năng che mắt vợ lại.
Cảnh này quá khó coi, chỉ sợ làm bẩn mắt Nhiễm Nhiễm...
Hách Tri Nhiễm cũng thấy không nên nói gì. Tuy nàng là thầy thuốc, đã thấy nhiều cơ thể đàn ông, nhưng bộ dạng đen béo của Hoàng đế Nam Cương thật khiến người ta có chút ngấy.
Nói đến ngấy, không biết có phải do mấy ngày nay nàng trải qua nhiều chuyện hay không, nhìn thấy đồ ăn thì hơi buồn nôn. Thuận Vũ Đế nắm lấy quần mình, nhưng tóc vẫn bị Mặc Cửu Diệp túm lấy, hắn không ngừng kêu lên đau đớn.
"Mặc Cửu Diệp... Ngươi thả trẫm ra..."
Mặc Cửu Diệp không định buông tay, gặp phải kẻ hèn nhát như vậy, chỉ cần cho hắn nếm chút khổ sở, thì không khó hỏi được chuyện mình muốn biết.
Mặc dù Hách Tri Nhiễm vẫn thận trọng định... thực hiện thuật thôi miên với Hoàng đế Nam Cương.
Không những hỏi được đáp án, còn có thể tiết kiệm thời gian.
Ngay khi Hoàng đế Nam Cương muốn nói gì đó, trước mắt hắn xuất hiện một chiếc đồng hồ quả quýt.
"Thứ này ngươi đã thấy bao giờ chưa? Ta đã mua nó từ một người nước ngoài." Hách Tri Nhiễm vừa nói vừa đung đưa chiếc đồng hồ quả quýt trong tay.
Hoàng đế Nam Cương ngây người, nhìn về phía chiếc đồng hồ, ánh mắt trở nên đờ đẫn, rất nhanh rơi vào trạng thái thôi miên.
Mặc Cửu Diệp cũng hiểu biết hơn, cũng biết cách xem xét thời điểm.
Hắn biết, đây là lúc có thể đặt câu hỏi.
"Người ngươi giấu trong mật thất ở phòng sách là ai?"
Hoàng đến Nam Cương: "Là Tư Manh tiên sinh."
Nghe thấy cái tên này, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cùng lúc hít một hơi lạnh.
Bọn họ khổ sở tìm kiếm Tư Manh tiên sinh, hóa ra lại ở đó.
Kết quả là họ vẫn chậm một bước, vẫn để người trốn thoát.
Cảm giác đó thật tồi tệ.
Tuy bọn họ không tiếp xúc trực tiếp với Tư Manh tiên sinh, nhưng mọi khả năng cho thấy, người này rất xảo quyệt.
Mặc Cửu Diệp vô cùng thất vọng, vậy mà để cho Tư Manh tiên sinh trốn thoát. Hắn cũng đã nghi ngờ, kẻ ném phấn độc về phía họ chính là Tư Manh tiên sinh.
Dù người kia có phải Tư Manh tiên sinh hay không, trong lòng Mặc Cửu Diệp rất rõ, bây giờ không phải là lúc chán nản về chuyện đó.
Hắn muốn từ từ xác nhận, người mặc áo trắng gặp ở trong đường hầm có phải là Tư Manh tiên sinh hay không?
"Có phải hôm qua ông ta mặc đồ trắng, còn đội mũ phải không?"
Hoàng đế Nam Cương: "Phải"
Điều này đã hoàn toàn xác định, người kia chính là Tư Manh tiên sinh.
Chỉ tiếc là kẻ này quá giảo hoạt, hai lần đều để ông ta chạy mất.
Người đã cố tình trốn tránh, về sau muốn tìm được lại càng khó.
Hách Tri Nhiễm thấy Mặc Cửu Diệp mãi không hỏi tiếp, nàng lại càng quý trọng thời gian thôi miên.