Mặc dù như vậy, hắn ta cũng không có thói quen nhìn phu thê người ta ngủ chung, chỉ là liếc nhìn sơ, xác định bọn họ sẽ không giở trò gì, mới quay đầu đi.
Hách Tri Nhiễm lần nữa quan sát tình hình xung quanh một phen, thấy không có ai nhìn chằm chằm vào bọn họ, mới cẩn thận lấy hai cái màn thầu trắng và một nắm thịt bò tương ra nhét vào trong tay Mặc Cửu Diệp.
Ngoài ra, lại cho hắn mấy quả bông cồn và một lọ bột thuốc Vân Nam nhỏ.
Nàng thì thầm với Mặc Cửu Diệp bằng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy.
"Chàng nhanh nhẹn tí, tìm một nơi người khác không nhìn thấy ăn một ít đồ, xử lý lại vết thương, ta tìm thứ khác đặt trên vị trí chàng nằm, sẽ không bị mấy quan sai đó phát hiện."
Lúc này Mặc Cửu Diệp mới hiểu ra, hóa ra nữ nhân này là muốn dùng cách kim thiền thoát xác để che giấu tai mắt người khác.
Đúng là làm khó nàng rồi.
Không nghi ngờ gì, trong lòng Mặc Cửu Diệp biết cơ hội không dễ có được, hắn trở mình lại lăn xuống dưới xe, hơn nữa rơi xuống đất một cách không tiếng động.
Có thể thấy khinh công của hắn tài giỏi cỡ nào.
Trong giây phút Mặc Cửu Diệp rời khỏi xe ván gỗ, Hách Tri Nhiễm lập tức lấy một tấm chăn bông từ không gian ra để ở vị trí cũ.
Đừng nói chứ, đêm tối gió lớn, còn có bị tấm chăn che lấp, bất cứ người nào đều không thể nào nhìn ra nơi đó không phải Mặc Cửu Diệp.
Nàng cũng thừa dịp Mặc Cửu Diệp rời khỏi, bắt đầu kiểm tra hầu bao của Hách Uyên Minh đưa cho nàng.
Bên trong có một xấp ngân phiếu, sau khi đếm xong xác định là ba ngàn lượng, ngoài ra, còn có một số ngân lượng lẻ tẻ, ước chừng có hai mươi lượng. Tại thời đại này, nhiều bạc như vậy để ở trong nhà bách tính bình thường, hoàn toàn có thể mấy đời người không lo âu.
Có thể thấy nhị lão Hách gia là thật lòng thương nữ nhi này.
Động tác của Mặc Cửu Diệp hết sức nhanh nhẹn, thi triển khinh công nhanh chóng biến mất khỏi tâm mắt của Hách Tri Nhiễm.
Khoảng chừng hai khắc sau, thì Mặc Cửu Diệp đã trở về.
Hách Tri Nhiễm nghe thấy tiếng động tức khắc cất chăn bông lại, cho đến khi Mặc Cửu Diệp nằm xuống vị trí ban đầu, nàng mới thở dài thật sâu.
"Vết thương thế nào rồi?" Hách Tri Nhiễm khẽ giọng hỏi han.
"Đã hết chảy m.á.u rồi." Mặc Cửu Diệp cũng nhỏ giọng trả lời.
Hắn suy nghĩ một hồi, lại nói một câu: "Đa tạ nàng làm những việc này vì ta và Mặc gia."
Trong lòng Hách Tri Nhiễm, bây giờ không phải lúc khách sáo, nghe Mặc Cửu Diệp nói đa tạ, nàng cũng không lên tiếng.
Ngay khi trong lòng nàng đang tính toán mình có nên tiếp tục nằm ở đây không, thì Nhị tẩu đã quay về.
Nhị tẩu tưởng mọi người đều đã ngủ, rón rén đi tới bên cạnh xe ván gõ.
Kết quả lại không nhìn thấy bóng dáng của Hách Tri Nhiễm.
Trong lúc nàng ấy dự định tìm kiếm khắp nơi, thì Hách Tri Nhiễm từ trên xe ván gỗ ngồi dậy.
"Nhị tẩu, ta ở đây."
Nhị tẩu nghe tiếng nhìn sang đó, chỉ thấy Cửu đệ muội và Cửu đệ đang ngủ trong một tấm chăn.
Nàng ấy hận không thể tự vả vào miệng mình một cái.
Hai tiểu phu thê tân hôn người ta ân ái một lát, nàng ấy lại không đúng lúc chạy tới quấy rối. "Cửu đệ muội, muội tiếp tục nghỉ ngơi, chúng ta có chuyện ngày mai hãy nói."
Vừa nhìn biểu hiện của Nhị tẩu thì Hách Tri Nhiễm biết nàng ấy đã hiểu lầm mình.
Huống hồ, nàng gấp rút muốn hiểu rõ nguyên nhân tại sao những gia tộc kia chống đối Mặc gia, nào có kiên nhẫn đợi đến ngày mai?
"Nhị tẩu, vừa rồi ta chỉ là vì cho phu quân ăn chút đồ."