Cơm Nắm rất vâng lời, sau khi nhìn lũ chó thì phát ra một tràng âm thanh kỳ lạ, nàng nhìn thấy lũ chó chạy như bay về phía mình như gặp phải hồng thủy mãnh thú nào đó.
Cùng lúc đó, Hách Tri Nhiễm cũng hét lên với Thất ca: “Thất ca, được rồi.”
Nàng vừa dứt lời, Thất ca liền tự bịt miệng và mũi mình lại, rắc thứ bột trắng về phía đám man di trước mặt.
Trong chớp mắt, tất cả những tên man di tiếp tục bao vây hắn đều ngã xuống.
May thay Bát ca ở cách đó hơi xa nên không bị ảnh hưởng.
Năm đó trên chiến trường, Thất ca chính là do bị thuốc mê ảnh hưởng nên mới trở thành con rối của Tư Manh tiên sinh.
Hiện tại nhìn thấy loại bột màu trắng tương tự này, hắn theo phản xạ muốn tránh né, cho dù bịt miệng bịt mũi, ít nhiều vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc, hắn cũng có cảm giác hơi choáng váng.
Có thể thấy, thuốc mê mà Cửu đệ muội đưa còn lợi hại hơn cả thuốc của Tư Manh tiên sinh.
Không nghĩ được nhiều, Mặc Sơ Hàn bên này vẫn đang vật lộn với lũ người man rợ.
Thất ca nắm chặt thuốc chạy về phía hắn ta.
Vừa rồi khi Mặc Sơ Hàn đang chiến đấu với đám man di, hắn đã nhìn thấy chuyển động của Thất ca từ khóe mắt.
Hắn không biết Thất ca rốt cuộc đã dùng cách gì khiến đám man di đó ngã xuống, nhưng lúc này Thất ca chạy tới, nhất định là muốn giúp hắn, trong chốc lát hắn cảm thấy sĩ khí bừng bừng dâng lên.
Thất ca chạy tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bát ca, che miệng và mũi lại."
Tuy bình thường Mặc Sơ Hàn hơi vô cảm, nhưng phản ứng của hắn vẫn rất nhanh.
Nghe Thất ca nhắc, hắn lập tức nhử vài động tác giả, nhảy ra khỏi vòng tròn rồi bịt miệng và mũi lại.
Thất ca cũng rải thuốc mê theo cách tương tự, đám man rợ vừa định truy sát Mặc Sơ Hàn liền ngã xuống đất ngay lập tức.
Hắn rải hai mẻ bột thuốc mê, thành công hạ gục nửa đám man di, cộng thêm những kẻ hắn và Bát ca vừa c.h.é.m hạ, lúc này chỉ còn lại mấy chục tên còn đứng vững.
Khi mấy chục người này nhìn thấy người phe mình ngã xuống như ngả rạ thì lập tức mất đi sức chiến đấu, thậm chí có người còn rút về phía sau.
Dân làng đã chuẩn bị sẵn sàng dù phải bỏ mạng, nhưng không ngờ, những kẻ man di đang áp đảo này lại gục ngã trong chớp mắt.
Trong lúc dân làng còn đang bàng hoàng, hai huynh đệ Mặc gia đã cầm vũ khí trên tay đuổi theo.
Bát ca thậm chí còn tức giận nói: "Khốn nạn, các ngươi cho rằng đây là nơi các ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?"
Thất ca cũng không có ý định để đám man di đó đi dễ dàng.
"Nếu không muốn c.h.ế.t thì đứng lại ngay lập tức."
Khi giọng nói vừa dứt, một tên man di chạy chậm đã bị hai anh em đánh gục.
Những người chạy phía trước nhìn thấy cảnh tượng này, sợ đến nhữn cả chân ra.
Thậm chí không cần huynh đệ Mặc gia ra tay, kẻ nào nhát gan đều tự gục xuống.
Mấy tên man di vội vàng nhìn nhau, sau đó có người hét lên với hai anh em họ: "Hảo hán tha mạng, chúng ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi..."
Nhìn thấy đồng đội cầu xin tha thứ, bọn người man di đột nhiên không còn ý nghĩ gì khác, đều quay người hướng về hai anh em nhà Mặc mà quỳ xuống. Thất ca và Bát ca đồng thời dừng tay, nhìn xuống những người này. Loại khí chất bức người bẩm sinh của nam nhi Mặc gia khiến đám man di không ngừng rùng mình.