Mặc dù Ngũ ca đã mất trí nhớ nhưng sau hai ngày tiếp xúc, hắn ta đã hoàn toàn chấp nhận cả đại gia đình người thân yêu quý này.
Nghe thấy mấy nữ quyến nói muốn kiếm tiền nuôi gia đình, hắn ta cũng được coi người đàn ông của gia đình thì càng phải có nghĩa vụ làm việc đó.
“Kiếm tiền là việc của nam nhân, các ngươi chỉ cần lo việc nhà là được rồi."
Bát ca cũng phụ họa: “Đúng vậy, một đám nam nhân trưởng thành như bọn ta, cho dù hàng ngày có phải vào núi săn b.ắ.n thì vẫn có thể kiếm đủ tiền để nuôi cả gia đình. Các ngươi chỉ cần ở nhà hiếu kính với mẫu thân là được rồi”.
Theo đó, hai vị huynh trưởng cũng bày tỏ quan điểm, Mặc Cửu Diệp cũng nên bày tỏ ý kiến của mình một phen.
Thế nhưng hắn không làm.
Hắn biết rõ năng lực của vợ mình, nếu nàng muốn kiếm tiền thì e là bọn họ có săn b.ắ.n cả đời cũng không đuổi kịp được.
Lương Hạo thậm chí còn vỗ n.g.ự.c hứa hẹn: "Từ nay về sau, huynh đệ chúng ta sẽ thay phiên nhau lên núi săn bắn, bảo đảm mỗi ngày nhà đều có gạo trắng và thịt để ăn.
Trong suy nghĩ của những người ở thời cổ đại này, gia đình người bình thường chỉ cần có đủ cơm ăn áo mặc thì đã được xem là gia đình khá giả rồi.
Nhất là đám người Lương Hạo, từ nhỏ đã là trẻ mồ côi vô lang bạt khắp nơi nên không có quá nhiều yêu cầu về phương diện cuộc sống.
Không thể không nói, lời nói của những người này khiến hai tộc trưởng họ Triệu và họ Chu vô cùng ghen tị.
Nhìn người ta mà xem, có bản lĩnh nên cứ nói tới nói lui mãi, chi bằng việc hôm nay bọn họ vào núi mang về nhiều chiến lợi phẩm như thế kia, mấy lời bọn họ nói ra tuyệt đối không phải phóng đại.
Đặc biệt là Chu tộc trưởng, sau khi nhìn thấy con mồi, hắn ta cũng đã đại khái tính được giá tiền.
Nếu đưa con dê núi đó đến quán ăn trong kinh thành ít nhất cũng được một hai lượng bạc.
Một ngày thu hoạch được nhiều như thế đủ cho những người này ăn uống no đủ, hơn nữa vẫn sẽ dư một ít.
Tạ Thiên Hải và Phương Truyền Châu nghe thì hâm mộ.
Hôm nay bọn họ đã hoàn toàn chấp nhận sự thật việc trở thành một thường dân, nam nhân trong Mặc gia ngày càng nhiều, hơn nữa bản lĩnh cũng cao cường. Sẽ chẳng có vấn đề gì với việc săn b.ắ.n thú rừng nuôi người trong nhà.
Nghĩ đến gia đình mình, bọn họ đều là người học văn, mặc dù nam nhân cũng nhiều nhưng không ai có thể lên núi săn bắn.
Xem ra, đợi sau khi bọn họ trở về phải họp gia đình để bàn bạc về vấn đề sinh kế trong tương lai.
Hách Chi Nhiễm nghe mấy người đàn ông trưởng thành đó nói cũng không lên tiếng phản bác, sau này nàng nên làm gì thì làm.
Thấy mọi người đã ăn thịt xong, nàng cho những lát khoai tây và khoai lang đã cắt sẵn vào nồi.
Đây là lần đầu tiên mọi người ở đây nhìn thấy hai thứ này.
Bọn họ vừa muốn hỏi đây là cái gì, nhưng đối mặt với nhiều món ngon như vậy, bọn họ lại nhịn không được mà nói không ngừng.
Nhìn thấy Hách Chi Nhiễm bỏ hai loại thức ăn này vào trong chậu đồng, lần nữa dâng lên hứng thú hỏi thăm. Hỏi về vấn đề này thì người thích ăn như Bát tẩu là giỏi nhất.
"Cửu đệ muội, vừa nãy chúng ta cắt thứ này trong bếp rất lâu mà chẳng biết đây là cái gì." Hách Chi Nhiễm cười giải thích: "Những thứ này ta mua từ người nước ngoài đấy, một loại tên là khoai tây, một loại tên là khoai lang.