"Một buổi sáng như vậy là đủ rồi." Hách Tri Nhiễm nói xong, dự tính quay về chuẩn bị.
Nàng vừa mới bước đi được vài bước, tức thì nghe thấy một tiếng thét chói tai từ bên kia truyền đến.
"A... Con của ta làm sao thế này..."
Lúc nhóm nha dịch phát màn thầu đen, ghét bỏ chỗ đó hôi thối, chỉ đứng ở xa xa ném bọc màn thầu đen qua đó, căn bản là không tiến đến nhìn xem.
Nghe thấy tiếng hét, đám nha dịch nhanh chóng chạy về phía lều tranh.
Hách Tri Nhiễm nghĩ thầm, chuyện này nhất định là bút tích của Mặc Cửu Diệp, chỉ không biết được hai huynh đệ kia rốt cuộc bị hắn chỉnh thê thảm đến cỡ nào, mới khiến cho người nhà phát ra tiếng kêu thảm thiết như thế.
Trong lòng có sự tò mò, Hách Tri Nhiễm bám đuôi chạy theo phía sau nhóm nha dịch đến lều tranh.
Nhìn xuyên qua kẽ hở giữa đám người có thể thấy được hai thứ m.á.u me be bét nằm trong góc khuất của lều tranh.
Chính xác mà nói đó chính là hai huynh đệ Hà Minh và Hà Lượng.
Giờ phút này căn bản không nhìn rõ khuôn mặt hai người, m.á.u tươi nhoe nhoét khắp mặt, tóc tai rối bời dính lên trên.
Trên người không nhìn thấy có miệng vết thương, nhưng cẩn thận nhìn lại, vết thương của bọn họ là ở trên cổ tay và cổ chân.
Trường hợp này đáng sợ đến mức phụ nhân và hài tử đều trốn đi rất xa, còn có người trốn trong góc nhỏ giọng khóc nức nở, lại không dám tiến đến gần.
Một người phụ nhân khoảng trên dưới 50 tuổi quỳ gối bên cạnh hai người, khóc như đứt từng khúc ruột.
"Là đứa nào lòng dạ đen tối... Ô ô ô... Thế nhưng ra tay tàn nhẫn với con trai ta... Ô ô ô... Nhà họ Hà chúng ta đã đủ xúi quẩy rồi, bị tai bay vạ gió xét nhà lưu đày như này, nhi tử còn bị thương thành ra thế này... Ô ô ô..."
Hà Chí Xa thấy thảm trạng của hai người con trai cũng không hề khóc lớn, mà siết chặt nắm đ.ấ.m đi đi lại lại ở chỗ đó xoay vòng tròn, một bộ dạng sứt đầu mẻ trán.
Nhìn thấy nha dịch đi đến, Hà Chí Xa có cảm giác như thấy được cứu tinh.
Ông ta kéo ống tay áo của Bành Vượng.
"Đại nhân, ngài phải làm chủ cho nhi tử của ta, hôm qua bọn chúng còn khỏe mạnh đẩy xe cho ngài, nhưng sáng nay đã biến thành cái dạng này."
Bành Vượng nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy nhức cả đầu.
Hắn ta làm quan sai hộ tống lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện thế này.
Nếu nói huynh đệ nhà Hà có thù oán với ai?
Vậy chỉ có gia đình nhà họ Mặc
Nhưng ngoại trừ Mặc Cửu Diệp bản thân bị thương nặng không thể xuống giường thì những người còn lại của nhà họ Mặc đều là nữ tử.
Cho dù Hách Tri Nhiễm có chút thủ đoạn, nhưng nàng là nữ tử yếu đuối, thi triển một ít chân đ.ấ.m tay đá bắt nạt người còn được.
Còn nếu nói Hách Tri Nhiễm đem người ta biến thành cái dạng này, trong lòng Bành Vượng cũng không tin.
Trong lúc hắn ta đang cau mày suy nghĩ, Hà Chí Xa liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Hách Tri Nhiễm đứng ở phía sau đám người xem náo nhiệt.
Ông ta chỉ vào Hách Tri Nhiễm nói: "Đại nhân, nhất định là nàng, chính người phụ nhân độc ác này đã biến con trai ta thành như vậy.
Ngoại trừ nhà họ Mặc, chúng ta chưa từng đắc tội với ai, tối hôm qua phụ nhân độc ác này còn đánh con trai ta, đại nhân, nhất định là nàng ta, ngài phải làm chủ cho con trai của ta..."
Bành Vượng không kiên nhẫn đẩy Hà Chí Xa ra xa.
"Mệt cho ngươi có thể nghĩ được như thế, nàng ta là một người nữ tử yếu đuối có thể làm cho con ngươi bị thương thành như vậy hay sao?"