Đến lúc đó hắn ta thanh toán theo phần, tin chắc nhất định có thể giúp đỡ cho Mặc gia phần nào.
Bây giờ thịt thỏ đông vẫn chưa được đưa tới tửu lâu, Đường Minh Duệ cũng chưa thể xác định giá bán cuối cùng, thế là hắn cũng không giống như chuyện con rối, nói trước về chuyện chia phần cùng với cửu tẩu.
Bàn bạc xong việc tiêu thụ thịt thỏ đông, Đường Minh Duệ lại nói tới việc khác.
Hôm nay hắn ta tới đây chính là muốn xem thử việc chế tác con rối như thế nào rồi.
Mấy ngày nay Hách Tri Nhiễm không chú ý tới số lượng con rối, đều là mấy tẩu tẩu quản việc này.
Bởi vậy nàng chạy ra ngoài hỏi đại tẩu số lượng của con rối.
Đại tẩu nói cho nàng, mấy ngày nay tính cả phần của nữ quyến Tạ gia cùng Phương gia, tổng cộng làm ra một trăm năm mươi con rối.
Hách Tri Nhiễm nói số lượng vừa được biết cho Đường Minh Duệ.
Đường Minh Duệ nghe nói có nhiều con rối như vậy, lại vội vàng đi Châu phủ bán thịt thỏ đông, mang theo cả con rối đi cùng thịt thỏ, dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi thôn Tây Lĩnh.
Về mặt tiền hàng, giữa bọn họ đã hình thành một loại ăn ý, đều là sau khi bán xong mới kết toán, Hách Tri Nhiễm cũng có thói quen như vậy, không vội vàng thu ngân lượng.
Hách Tri Nhiễm tin tưởng, sau khi thịt thỏ đông tới được tửu lâu nhất định sẽ trở thành món ăn bán chạy, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì Đường Minh Duệ ngày mai sẽ tới cửa lấy hàng của nàng.
Nghĩ tới đây, Hách Tri Nhiễm vội vàng thông báo cho ngũ ca, lại g.i.ế.c thêm mười con thỏ đực.
Cũng không đợi Hách Tri Nhiễm phải phân phó, các tẩu tẩu liền tiến vào phòng bếp tiến hành chế biến.
Quả nhiên như những gì Hách Tri Nhiễm dự đoán, sáng sớm ngày hôm sau Đường Minh Duệ liền tới cửa.
Thịt thỏ đông được đưa tới Châu phủ, hắn ta ở nơi đó quan sát một phen, cảm nhận rõ ràng sự hoan nghênh của thực khách.
Chẳng những như vậy, tửu lâu còn bán một đĩa thịt thỏ đông với giá trên trời là bốn lượng bạc.
Đương nhiên, việc tửu lâu bán thịt thỏ đông với giá cao như thế có quan hệ rất lớn cùng Đường Minh Duệ.
Hắn ta bán một phần thịt thỏ với giá hai lượng bạc, tửu lâu đều là nơi thu được hơn phân nửa lợi nhuận, nếu như không bán với giá bốn lượng bạc một đĩa, dường như cũng chả kiếm được bao nhiêu.
Mặc kệ như thế nào, thịt thỏ đông được Đường Minh Duệ đẩy mạnh tiêu thụ thành công, ông chủ của tửu lâu kia của hắn ta cũng bày tỏ thái độ, loại mỹ thực như này có bao nhiêu ông ta lấy bấy nhiêu.
Bởi vậy, Đường Minh Duệ chạy về Doãn thành suốt đêm, ngay cả nhà cũng chưa về đã chạy thẳng tới Mặc gia.
Tới được Mặc gia, hắn ta liền trực tiếp đưa cho Hách Tri Nhiễm tám mươi lượng bạc, so với cái giá mà nàng dự tính đã tăng gấp mười lần.
Hách Tri Nhiễm nhìn thấy bao nhiêu là ngân lượng sáng loáng ở trước mặt, kinh ngạc hỏi: "Đường huynh đệ đây là?"
Đường Minh Duệ cười nói: "Ta bán một phần thịt thỏ đông hai lượng bạc, sau này chỉ cần là mối làm ăn với cửu tẩu, phàm là nằm trong năng lực của ta, ta đều cùng ngươi chia năm năm."
Giờ phút này Đường Minh Duệ còn không biết, một câu cảm ơn ngày hôm nay của hắn ta, sau này sẽ bớt đi bao nhiêu lợi nhuận.
Có điều những thứ này với Đường Minh Duệ mà nói, cũng không phải là chuyện lớn gì, dù sao thì tương lai việc làm ăn của hắn ta trải rộng khắp cả nước, hợp tác cùng Mặc gia chỉ là một bộ phận mà thôi.