Hôm nay Đường Minh Duệ đến Mặc gia, hắn ta lần nữa bị chấn động bởi thức ăn đặt trên bàn và cái nồi đồng đặc biệt ở chính giữa.
"Cửu tẩu, đây cũng là nồi lẩu sao?"
Hách Tri Nhiễm biết ngay, kẻ luôn suy nghĩ kiếm tiền bằng cách nào trong đầu này sẽ hỏi.
Mời hắn ta tới đây, vốn chính vì đưa chuyện mở quán lẩu lên nhật trình, hiện tại giải thích thắc mắc cho hắn ta một phen cũng không sao.
"Nồi đồng này là trước đó vài ngày nhờ Hồ đại ca giúp đỡ chế tạo."
Trong lúc nói chuyện, Hách Tri Nhiễm đã đi tới trước bàn, chỉ vào các bộ phận của nồi đồng giới thiệu chức năng cho Đường Minh Duệ.
Đường Minh Duệ nghe nói nắp nhỏ nằm phía trên nồi đồng còn có thể điều chỉnh độ lửa, trong lòng càng thêm nể phục Hách Tri Nhiễm.
"Cửu tẩu, huynh đệ ta thật sự là nể phục ngươi sát đất, ngươi làm sao nghĩ ra được cách tài tình như vậy chứ, quả thực quá thần kỳ..."
Đối mặt với lời khen của Đường Minh Duệ, Hách Tri Nhiễm cũng có phần chột dạ, dù sao thứ này cũng không phải do nàng nghĩ ra, hoàn toàn rập khuôn theo thành quả của kiếp trước.
"Hô hô... Cái này rất đơn giản, chỉ là ngươi không có thời gian suy nghĩ mà thôi!" Hách Tri Nhiễm tùy ý nở nụ cười, tiếp tục giới thiệu nguyên liệu nấu ăn và gia vị trên bàn giúp Đường Minh Duệ.
Không chỉ Đường Minh Duệ chăm chú lắng nghe, kể cả Mặc Kình và Hách Thượng thư cũng nghe một cách say sưa. Hách Thượng thư vừa bị lão thê kéo sang đây, nói nữ nhi có chuẩn bị đồ ăn ngon miệng, nào ngờ bày toàn thức ăn sống trên bàn, đây phải nuốt vào như thế nào?
Chẳng lẽ bên Tây Bắc có tập tục ăn sống?
Động tác tiếp theo của Hách Tri Nhiễm lập tức giải thích thắc mắc cho ông.
Bởi nước canh màu đỏ bên trong nồi đồng đã đun sôi, trong phòng tràn ngập một mùi thơm ngon mà cho tới bây giờ ông cũng chưa từng được cảm nhận.
Hách Tri Nhiễm gắp vài miếng thịt và một ít cá viên cho vào nồi.
Không đợi nàng mở miệng, Mặc Kình không đợi được nữa kêu Hách Thượng thư động đũa.
Đồng thời, ông gắp một miếng thịt mỏng đưa vào trong bát của Hách Thượng Thư.
"Thông gia, đây là thịt dê, vị tươi ngon hơn nữa không hề có mùi tanh, chấm vào một ít nước sốt để ăn là được."
Hách Thượng thư vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cách ăn như thế, thịt dê kia vừa cho vào trong nồi được bao lâu chứ?
Mặc dù thoạt nhìn đã không còn tái, nhưng như vậy bèn có thể ăn ư?
Hách phu nhân bên cạnh ông cũng không phải lần đầu tiên ăn lẩu, thấy nam nhân nhà mình còn đang ngẩn người, không nhịn được chạm nhẹ vào cánh tay của ông.
"Lão gia, thông gia công không có lừa chàng, thịt dê này ngon miệng lắm."
Ông lại nhìn những người khác trên bàn, chỉ trong nháy mắt cũng đã quét sạch thức ăn do nữ nhi mới cho vào trong nồi, tiếp theo lại bỏ rất nhiều vào trong.
Không cần hỏi, vừa nhìn vẻ mặt hưởng thụ của những người đó, thậm chí ngay cả nói cũng làm biếng nói, thứ này nhất định rất ngon miệng.
Hách Thượng thư vừa ăn thì không sao, căn bản là không dừng lại được.
Khó trách, lão thê và nhi tử tới đây đều không muốn đi, vốn tưởng rằng tối hôm qua cơm nước của Mặc gia cũng đã đủ hấp dẫn người ta, kết quả nồi lẩu của ngày hôm nay càng khiến người ta muốn ngừng mà không được. Hôm nay Hách Tri Nhiễm còn lấy rượu nho do chính tay mình ủ ra. Sau khi rượu nho làm xong vẫn luôn cất giữ ở trong nhà kho, hiện giờ thời tiết Tây Bắc lạnh lẽo, tuy trong nhà kho lạnh, nhưng không đạt tới mức độ đông lạnh.