Bởi vậy Hồ Thông từ đầu đến cuối đều duy trì thái độ lạnh nhạt.
Trấn an Bát ca xong, thời gian Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm ra ngoài cũng không còn nhiều lắm.
Mấy người thấy ở Doãn Thành không có chuyện gì quan trọng, lập tức cùng nhau chạy về thôn Tây Lĩnh.
Nữ quyến Mặc gia cũng không quen thuộc đối với Hồ Thông, hai phu thê Hách Tri Nhiễm cùng Mặc Cửu Diệp ra cửa dẫn về một người xa lạ, lực chú ý của mọi người đều rơi vào trên người Hồ Thông.
Mặc Cửu Diệp giúp người nhà giới thiệu thân phận của Hồ Thông, các tẩu tẩu thế mới biết được, nguyên lai đây cũng là một người đồng bệnh tương liên với bọn họ.
Thậm chí Hồ Thông còn đáng thương hơn so với Mặc gia, Mặc gia ít nhất một đại gia tộc ở cùng một chỗ, trước sau luôn có chiếu ứng, mà Hồ Thông lúc ấy bị lưu đày chỉ có hai phu thê bọn họ, hiện giờ càng thê thảm lẻ loi một mình.
Người Mặc gia cũng có chút đồng cảm đối với Hồ Thông, bởi vậy thái độ đối với hắn ta cũng rất thân thiện.
Dù sao Hồ Thông cũng là người ngoài, nữ quyến trong nhà đông đảo, không tiện giữ hắn ta ở nhà qua đêm, Mặc Cửu Diệp mang theo hắn ta đến tìm được Khương gia trưởng, hỗ trợ thuê một cái sân nhỏ ở tạm.
Đương nhiên, tiền bạc cùng một ít đồ dùng hằng ngày đều là Mặc gia hỗ trợ.
Hồ Thông bày tỏ lòng biết ơn đối với việc này và cho biết nhanh chóng trả lại lượng bạc.
Ra khỏi cửa một lần, giải dược Hách Tri Nhiễm giúp các tẩu tẩu phối chế cuối cùng cũng có lý do thoái thác, sáng sớm hôm sau, nàng lập tức đưa giải dược cho các tẩu tẩu mỗi người một viên.
Trừ lần đó ra, nàng còn cố ý giúp các tẩu tẩu an bài dược vật điều trị, hi vọng các tẩu tẩu có thể sớm được như nguyện có được hài tử của mình.
Rất nhanh, lại có tin tức tốt mới.
Nhà sưu tầm nho nhỏ làm việc rất hiệu quả, Hách Tri Nhiễm vừa mới tiến vào không gian đã nhìn thấy tin tức hắn gửi tới.
[Hạc Trúc ngươi muốn ta đã lấy được, có thể đặt lên bất cứ lúc nào. ]
Hách Tri Nhiễm đang chờ tin tức của hắn, Hạc Trúc tới tay nàng có thể chế tác giải dược cho dược nhân.
[Thật tốt quá, nếu tiện thì lên kệ ngay đi!]
Trùng hợp lúc này nhà sưu tầm nho nhỏ đang hoạt động, hắn không nói hai lời lập tức bán Hạc Trúc đi.
Loại dược liệu này đã cấm tiêu thụ, hắn sửa lại thành một cái tên khác, hơn nữa chỉ treo giá một đồng, tương đương với tặng không cho Hách Tri Nhiễm.
Hách Tri Nhiễm không phải là người không biết cảm ơn, tuy rằng nàng với nhà sưu tầm nho nhỏ thuộc về quan hệ cùng có lợi, nhưng đối phương giúp mình cũng không ít.
Vì thế, nàng chụp một tấm ảnh viên Nam Châu màu đỏ sậm kia gửi cho hắn.
[Ngươi xem cái này. ]
Nhà sưu tầm nho nhỏ mở hình ra nhìn, ánh mắt lập tức sáng lên.
Đây chính là Nam Châu màu đỏ sậm sao, so với màu đen còn hiếm hơn vô số lần.
[Đây tuyệt đối là bảo vật vô giá. ]
Đối mặt với Hách Tri Nhiễm, lời nói của một nhà sưu tầm nho nhỏ vô cùng chân thật, viên Nam Châu màu đỏ sậm này được lấy từ hiện đại, tuyệt đối là tồn tại độc nhất vô nhị.
Hách Tri Nhiễm không hiểu giá trị thật sự của Nam Châu, vừa rồi hắn sử dụng Đào Bảo Bảo đánh giá giá cả một chút, giá thấp nhất dĩ nhiên phải sáu ngàn vạn. Đây là bảo bối có giá cao nhất kể từ khi nàng bán đồ cổ tới nay. Nàng sẽ không bởi vì một câu bảo vật vô giá của nhà sưu tầm nho nhỏ mà đắc ý vênh váo, vẫn kiên trì nguyên tắc vốn có của nàng.