Điều này giúp nàng và Mặc Cửu Diệp không cần phải nhờ vả hắn ta nữa.
Hách Tri Nhiễm chân thành cảm tạ Phí Nam Vũ.
“Đa tạ Phí tiên sinh đã nghĩ cho Mặc gia, ta thay mặt Mặc gia cảm tạ ân đức của ngài.”
Phí Nam Vũ nhanh chóng đỡ nàng.
"Mặc phu nhân khách sáo rồi, nếu nói về ân đức thì trước đó ngài đã ra tay cứu ta, hôm nay lại giúp ta một chuyện lớn như vậy, người nên nói lời cảm tạ phải là ta mới đúng."
Hai người lễ phép chào nhau, thấy trời đã muộn, Hách Tri Nhiễm nói lời tạm biệt.
Còn việc sắp xếp đống thuốc Đông y và số ngân phiếu như thế nào là việc của Phí Nam Vũ.
Quay trở lại xe la, nàng kể qua về tình huống lúc nãy cho Mặc Cửu Diệp nghe, sau đó Hách Tri Nhiễm cho chiếc xe la khởi hành.
Vì không muốn ảnh hưởng đến vết thương của Mặc Cửu Diệp, nên tốc độ của xe la cũng không quá nhanh.
Đi được mười mấy dặm, Hách Tri Nhiễm cảm thấy xung quanh an toàn mới đưa Mặc Cửu Diệp vào không gian dưỡng thương.
Đến tận khi mặt trời lặn rồi, Hách Tri Nhiễm mới dừng xe lại nghỉ ngơi.
Nàng dừng xe ở một vị trí an toàn, sau đó mua cho con la một ít rơm cỏ rồi mới tiến vào không gian.
Cứ như vậy, ban ngày Hách Tri Nhiễm đánh xe la đi đường, đến tối thì tiến vào không gian nghỉ ngơi. Ngồi xe sáu ngày liên tục, Mặc Cửu Diệp đoán bọn họ sắp đuổi kịp đoàn lưu vong rồi.
Đến giờ, Hách Tri Nhiễm mới trở về thân phận thật sự.
Các vết khâu trên người Mặc Cửu Diệp đã được tháo chỉ, hắn đã hoàn toàn bình phục giống như lúc chưa bị thương.
Hắn khăng khăng muốn thay Hách Tri Nhiễm đánh xe.
Hách Tri Nhiễm dứt khoát ngồi bên cạnh hắn, tận hưởng khung cảnh phong phú của thời cổ đại.
Trước lúc chạng vạng, rốt cuộc hai người cũng thấy bóng dáng của đoàn lưu vong.
Hách Tri Nhiễm suy nghĩ, nàng có thể mua một tí hoa quả mà người nhà chưa được ăn bao giờ từ không gian, đồng thời mua thêm một ít hoa quả không quá đặc biệt trong thời này để biếu quan sai, coi như cảm tạ bọn họ.
Dẫu sao bản thân và Mặc Cửu Diệp đã rời khỏi đoàn lưu vong lâu như vậy, nếu như không có quan sai ngầm cho phép, sợ rằng bọn họ đã bẩm báo chuyện này lên cho triều đình rồi.
Thấy Hách Tri Nhiễm đã chuẩn bị xong, Mặc Cửu Diệp điều khiển xe la gia tăng tốc độ, trong chớp mắt, bọn họ liền đuổi kịp đoàn người.
Quan sai đi ở phía sau nhìn thấy người ngồi trên xe la, nhất thời há hốc miệng.
Quan sai bất chấp chạy đến trước mặt đội ngũ, còn lớn tiếng kêu: "Thủ lĩnh, Mặc Cửu Diệp trở về rồi..."
Mặc Cửu Diệp cho xe lừa chạy chậm lại, dần dần chạy tới vị trí của Mặc gia.
Đồng thời lúc này, Bành Vượng cũng nghe được tiếng hét của quan sai, hướng mà bọn họ đang đi tới trùng hợp chạm mặt đội ngũ của Mặc gia.
Điều đầu tiên Mặc Cửu Diệp làm là gật đầu chào hỏi với Bành Vượng, ngay sau đó hắn đi tới trước mặt Mặc lão phu nhân quỳ xuống.
"Nhi tử bất hiếu, làm nương phải lo lắng." Vừa nói, hắn trịnh trọng cúi đầu hành lễ với Mặc lão phu nhân.
Mặc lão phu nhân nước mắt lưng tròng, đi về hướng Mặc Cửu Diệp, dang tay đỡ hắn dậy.
Bà nức nở nói: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi..."
Nhìn thấy khung cảnh như vậy, các tẩu tẩu cũng không ngừng lau nước mắt.
Mặc Hàm Nguyệt khoa trương hơn cả, nhào vào lòng Hách Tri Nhiễm mà khóc lớn.
"Cửu tẩu, cuối cùng hai người cũng quay trở lại rồi, ngày nào Hàm Nguyệt cũng lo lắng cho hai người mà ngủ cũng không được yên giấc... hu hu hu...