"Sư huynh, chúng ta đi qua đó nhìn xem."
"Được."
Hai người một đường đi tới xem xét, nhưng thật ra rất cẩn thận.
Mặc Cửu Diệp cũng đã làm xong công tác chuẩn bị.
Hách Tri Nhiễm lại lấy mê dược được điều phối từ rắn cạp nong từ trong không gian ra, một khi hai người kia tiếp cận liền khiến cho bọn họ hôn mê trước.
Hai người ngược lại cẩn thận, một tay nắm lấy vũ khí, một tay kia nắm lấy bình sứ dưỡng cổ, thời thời khắc khắc đều bảo trì động tác chuẩn bị động thủ.
Ngay vào lúc Mặc Cửu Diệp chuẩn bị ra tay, liền bị Hách Tri Nhiễm giữ chặt lại.
Nàng nhìn Mặc Cửu Diệp lắc đầu, sau đó nhanh chóng vòng qua người hắn, quăng bột thuốc mê về phía hai người kia.
Chỉ là trong nháy mắt, hai người kia căn bản không phản ứng lại được, liền ngã gục xuống đất.
Bàn tay nhỏ nhắn của Hách Tri Nhiễm vung lên, liền thu hai người này vào trong không gian.
Hiện giờ đã có được người có thể hỏi được tin tức, nàng cùng Mặc Cửu Diệp cũng không vội vã xuống giếng nữa, hai người cùng nhau tiến vào không gian.
Mặc Cửu Diệp soát người hai tên kia đầu tiên, thế mà lại tìm ra được năm cái bình sứ nhỏ dưỡng cổ trùng trên người bọn họ.
Xem ra trình độ dưỡng cổ của hai tên này không phải loại bình thường, đổi lại là người thường dưỡng cổ, cả đời cùng lắm chỉ nuôi được hai con cổ trùng, mà bọn họ, tính thêm cả con vừa rồi được thả ra, tổng cộng là sáu con. Nói cách khác, bọn họ mỗi người nuôi ba con cổ trùng.
Thứ mà Mặc Cửu Diệp thống hận nhất chính là những con cổ trùng này, hai trong ba bị huynh trưởng được tìm thấy ở nhà đều bị trúng cổ, có thể thấy được loại này hại người rất nặng.
Không cần Hách Tri Nhiễm nói, hắn trực tiếp mang s.ú.n.g phun lửa ra, trực tiếp tiêu diệt năm con cổ trùng này.
Kết quả hắn lại bất cẩn, không ngờ rằng trong số năm con cổ trùng kia có một con là cổ trùng bản mạng của tên cao kia, cùng với sự c.h.ế.t đi của cổ trùng, tên cao đang hôn mê cũng theo đó mà miệng trào m.á.u tươi đi gặp diêm vương...
Mặc Cửu Diệp...
Hắn chỉ là thống hận mấy con cổ trùng này, không nghĩ tới người này nuôi cổ vậy mà lại nuôi ra cổ trùng bản mạng.
Lời nên hỏi còn chưa hỏi, người cứ như vậy mà c.h.ế.t rồi.
Hách Tri Nhiễm cũng cạn lời một trận, nàng đã sớm nhìn ra động tác của Mặc Cửu Diệp, cũng không có ngăn cản.
Bởi vì nàng cũng không nghĩ tới, tên cao kia vậy mà lại lợi hại đến thế, nuôi ra được cổ trùng bản mạng.
Lần này chỉ còn một người còn sống, ngàn vạn lần không thể xuất hiện thêm sai lầm nữa.
Vì để đảm bảo an toàn, Mặc Cửu Diệp trói gô tên lùn lại, sau đó mới để cho Hách Tri Nhiễm gọi người tỉnh dậy.
Tên lùn trợn trừng mắt, bị một mảnh khung cảnh xanh tốt dạt dào ở trước mắt làm cho sợ đến ngây người, hắn ta theo bản năng muốn đứng lên, mới phát hiện bản thân đã bị người ta trói thành cái bánh chưng.
Vừa mới quay đầu, hắn ta liền nhìn thấy hai người đang cười như không cười, lại cúi đầu nhìn thử, chính là t.h.i t.h.ể của sư huynh hắn ta...
"Các người rốt cuộc là ai?" Người thì thấp bé mà gan ngược lại lại to, rơi vào trong tay người khác mà không hề tỏ ra sợ hãi.
Ai không biết còn tưởng trong tay hắn ta còn nắm giữ con át chủ bài bảo mạng nào chứ.
Mặc Cửu Diệp hừ lạnh một tiếng, đạp tên lùn một cái, mục đích chính là để nhắc nhở hắn ta nhìn cho kỹ hoàn cảnh bây giờ của mình.
Một đạp này sức lực không gọi là nhẹ, tên lùn đau đến mức kêu trời kêu đất, đồng thời, trong lòng hắn ta cũng dần dâng lên một cỗ sợ hãi kỳ quái.